QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG (13)

Thứ sáu - 12/09/2008 05:31

(NCTG) "Bao giờ ông cũng để cho tôi vứt những đồng xu đầu tiên vào trong chiếc hũ rỗng. Khi chúng rơi lách cách với tiếng leng keng vui tươi và ngắn gọn, chúng tôi cùng nhìn nhau và cười tươi tắn. “Con sẽ đến trường bằng những đồng xu, bằng những đồng tiền kẽm, bằng những đồng tiền 25 xu này”, ông nói. “Nhưng con sẽ phải đến đó. Bố muốn thấy điều đó”.

CHIẾC HŨ

Từ hồi mà tôi có thể nhớ được, có một chiếc hũ lớn được đặt trên sàn ngay cạnh chiếc bạn trang điểm trong phòng ngủ của bố mẹ tôi. Khi chuẩn bị đi ngủ, bố dốc sạch tiền trong túi và ném những đồng xu vào trong chiếc hũ đó.
 
Một đứa trẻ như tôi luôn luôn thấy thích thú với những âm thanh do những đồng xu phát ra khi chúng rơi vào chiếc hũ. Khi chiếc hũ còn trống rỗng, những đồng xu rơi vào trong đó với những tiếng leng keng vui tươi. Sau đó, tiếng động của nó giảm dần và chuyển thành tiếng bịch bịch mờ đục. Tôi thường ngồi xổm trên sàn ở ngay trước chiếc hũ và ngưỡng mộ những đồng xu bằng bạc hay bằng đồng lấp lánh giống như một kho báu của cướp biển khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ phòng ngủ.

Khi chiếc hũ đầy, bố tôi ngồi bên bàn trong bếp và bọc những đồng xu lại trước khi mang chúng đến ngân hàng. Đem những đồng xu này đến ngân hàng luôn luôn là một sự kiện lớn. Được xếp đống gọn gàng trong một chiếc hộp các-tông nhỏ, những đồng xu được đặt giữa tôi và bố trên chỗ ngồi trong chiếc xe tải đã cũ. Mỗi lần, và lần nào cũng vậy, khi lái xe đến ngân hàng, bố thường nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Những đồng xu này sẽ giúp con rời khỏi nhà máy dệt này, con trai ạ. Con sẽ phải làm được điều gì đó tốt hơn bố. Thị trấn nhỏ cũ kỹ này sẽ không thể giữ con lại được". Và lần nào cũng thế, khi ông đẩy chiếc hộp đầy những đồng xu qua quầy tính tiền đến người thu ngân, ông lại cười tự hào và nói: “Chỗ này là tiền quỹ cho con tôi học đại học. Nó sẽ không phải làm việc suốt đời tại nhà máy như tôi”.

Ông cũng luôn luôn chúc mừng mỗi lần gửi tiền này bằng cách dừng lại và mua kem ốc quế. Tôi luôn ăn kem sô-cô-la, còn bố thì luôn ăn kem vani. Khi người bán hàng ở quán kem đưa cho bố tiền lẻ, ông đưa cho tôi vài đồng kẹp trong bàn tay ông. “Khi nào về nhà, chúng ta lại tiếp tục đổ đầy tiền xu vào trong hũ”.

Bao giờ ông cũng để cho tôi vứt những đồng xu đầu tiên vào trong chiếc hũ rỗng. Khi chúng rơi lách cách với tiếng leng keng vui tươi và ngắn gọn, chúng tôi cùng nhìn nhau và cười tươi tắn. “Con sẽ đến trường bằng những đồng xu, bằng những đồng tiền kẽm, bằng những đồng tiền 25 xu này”, ông nói. “Nhưng con sẽ phải đến đó. Bố muốn thấy điều đó”.

Nhiều năm trôi qua, và tôi tốt nghiệp đại học và làm việc ở một thị trấn khác. Một lần, khi về thăm bố mẹ, tôi dùng điện thoại trong phòng ngủ của họ, và nhận thấy chiếc hũ đó không còn nữa. Nó đã hoàn thành sứ mệnh và đã được mang đi. Tôi cảm thấy nghẹn ngào khi nhìn vào chỗ bên cạnh chiếc bàn trang điểm, nơi luôn luôn có chiếc hũ ở đó. Bố tôi rất ít nói, và ông không bao giờ giảng giải cho tôi về những giá trị của lòng quyết tâm, sự kiên nhẫn hay niềm tin. Chính chiếc hũ đã dạy tôi tất cả những bài học đó nhiều hơn những lời nói hoa mỹ nhất có thể dạy được.

Khi tôi kết hôn, tôi nói với vợ tôi là Susan về phần cuộc sống đầy ý nghĩa, một chiếc hũ tầm thường đã góp phần quan trọng như thế nào trong đời tôi từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Trong tâm hồn mình, nó hơn tất cả mọi thứ khác, nó được định nghĩa là tình yêu bao la mà bố dành cho tôi. Dù mọi việc khó khăn đến đâu khi về nhà, bố cũng tiếp tục bỏ những đồng xu vào trong hũ. Thậm chí trong mùa hè, khi bố nghỉ việc ở nhà máy, mẹ phải nấu đậu khô đến vài bữa một tuần, thì vẫn không một đồng xu nào được lấy ra khỏi hũ.  Ngược lại, khi bố nhìn tôi qua bàn ăn, bố rưới nước xốt cà chua vào đĩa của tôi để cho những hạt đậu ấy mềm hơn, ông lại càng quyết tâm muốn cho tôi thoát khỏi nơi này. “Khi con học xong đại học, con trai ạ”, ông nói với tôi, đôi mắt ông sáng long lanh, “Con sẽ không  bao giờ phải ăn đậu một lần nào nữa, trừ phi con thích”.

Giáng sinh đầu tiên sau khi con gái tôi, Jessica ra đời, chúng tôi về nhà nghỉ lễ với bố mẹ. Sau bữa tối, bố mẹ tôi ngồi cạnh nhau ở trên ghế trường kỷ, thay nhau ẵm đứa cháu nội đầu tiên. Jessica bắt đầu khóc thút thít, và Susan phải bế nó từ tay Bố, “Chắc là nó cần thay đồ rồi”, cô nói, và bế đứa bé vào phòng bố mẹ tôi để thay tã cho nó.

Khi Susan trở vào phòng khách, trong đôi mắt cô có vẻ gì đó rất lạ. Cô đưa Jessica cho bố bế trước khi nắm tay tôi và lặng lẽ đưa tôi vào trong phòng. “Anh nhìn kìa”, cô nói nhỏ, trong khi mắt cô hướng tôi về chỗ bên cạnh bàn trang điểm. Tôi vô cùng ngạc nhiên, chiếc hũ lại đứng đó, như là chưa bao giờ nó được rời đi, ở dưới đáy hũ đã có những đồng xu.

Tôi bước đến chỗ chiếc hũ, cho tay vào túi và lấy ra một nắm đồng xu. Với tất cả những cảm xúc đang khiến tôi nghẹn ngào, tôi bỏ những đồng xu vào trong hũ. Tôi ngước nhìn lên và thấy bố, đang bế Jessica, đã im lặng bước vào trong phòng tự lúc nào. Mắt chúng tôi lảng đi, và tôi biết, ông cũng đang có những cảm xúc giống như của tôi. Không ai trong chúng tôi nói nên lời…

A.W.Cobb - Bạch Trà st. và dịch theo bản tiếng Anh


 

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn