ĐỒ TRANG SỨC CỦA CORNELIA
Đó là một buổi sáng rực rỡ tại thành phố Rome cổ đại từ nhiều thế kỷ trước. Tại một ngôi nhà hóng mát được che phủ bằng giàn nho trong một khu vườn xinh đẹp, có hai cậu bé đang đứng. Chúng đang nhìn mẹ và bạn của bà; họ đang đi dạo giữa cây và hoa.
“Đã bao giờ anh nghĩ rằng cái cô xinh đẹp kia là bạn của mẹ mình không?” Cậu em hỏi, trong khi đang nắm tay cậu anh cao lớn. “Trông cô ấy cứ như nữ hoàng ấy”.
Cậu anh trả lời em: “Nhưng cô ấy không đẹp bằng mẹ. Đúng là cô ấy mặc một chiếc váy rất đẹp, nhưng khuôn mặt cô ấy không quý phái và phúc hậu. Chính mẹ mình trông mới giống một nữ hoàng.
Cậu em nói: “Đúng vậy, không có một người phụ nữ nào ở Rome trông giống một nữ hoàng bằng mẹ yêu quý của chúng ta”.
Ngay lúc đó, Cornelia, mẹ của lũ trẻ, đi đến đó để nói chuyện với chúng. Bà ăn mặc rất đơn giản với một chiếc áo choàng màu trắng trơn. Tay chân bà để trần, cũng giống như ngày thường – tay bà không đeo nhẫn, cổ bà chẳng có dây chuyền. Vương miện duy nhất của bà, một bím tóc tết mái tóc nâu mềm mại cuộn lại trên đầu – và một nụ cười dịu dàng tỏa sáng trên khuôn mặt quý phái khi bà nhìn vào những đôi mắt tự hào của hai cậu con trai.
“Các con trai” - Bà gọi. “Mẹ cần phải nói với các con điều này”.
Chúng cúi đầu trước mặt mẹ, như những chàng trai ở Rome được dạy làm điều đó, và nói: “Điều gì vậy, thưa mẹ?”
“Hôm nay các con sẽ ăn tối với bọn mẹ, ngay trong khu vườn này – và sau đó bạn của chúng ta sẽ cho chúng ta thấy tráp đựng đồ trang sức tuyệt đẹp mà các con đã được nghe đến rất nhiều.”
Hai anh em bẽn lẽn nhìn cô bạn của mẹ. Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn những chiếc nhẫn khác nữa ngoài những chiếc mà cô ấy đang đeo trên tay? Chẳng lẽ vẫn còn những hạt ngọc khác ngoài những hạt đang lấp lánh trên chiếc dây chuyền đeo trên cổ cô ấy?
Khi bữa ăn đơn giản ngoài trời kết thúc, một người hầu đem chiếc tráp từ trong nhà ra. Người phụ nữ mở nó ra. A, những đồ trang sức đó đã làm lóa mắt hai cậu bé đang ngạc nhiên! Đó là những chuỗi ngọc trai trắng như sữa, và bóng mềm như lụa – những hạt ngọc ruby sáng chói, đỏ rực như những viên than đang nóng đỏ - những viên saphia xanh như bầu trời trong ngày hè ấy – và những viên kim cương sáng lấp lánh như ánh nắng mặt trời.
Hai anh em nhìn rất lâu vào những viên đá đó, cậu ấy thì thầm: “Giá như mẹ mình có những thứ tuyệt đẹp như thế này nhỉ!”
Cuối cùng thì chiếc tráp cũng được đóng lại và được mang đi cẩn thận.
“Vậy là đúng hả Cornelia? Là cậu không có đồ trang sức?” - Cô bạn bà hỏi. “Có đúng không, như tôi nghe người ta nói, rằng cậu rất nghèo?”
“Không, tớ không nghèo” - Cornelia trả lời, và trong khi nói bà kéo hai cậu con trai đến bên cạnh mình. “Vì đây là những đồ trang sức của tớ. Chúng đáng giá hơn những viên ngọc của cậu rất nhiều.”
Hai cậu bé không bao giờ quên sự tự hào, tình yêu và sự quan tâm của mẹ - và sau đó nhiều năm, khi họ tở thành những người vĩ đại thành Rome, họ thường nghĩ về chuyện xảy ra trong khu vườn ấy. Và cả thế giới vẫn muốn nghe câu chuyện về những đồ trang sức của Cornelia.
James Baldwin - Bạch Trà st. và dịch theo bản tiếng Anh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn