Truyện ngắn của Thanh Tâm: MÃI MÃI LẶNG IM

Thứ hai - 05/01/2015 23:39

(NCTG) “Cô bé mười bảy tuổi trong cô đã được thả ra, sẽ phải đối mặt với thực tại và sẽ dần dần hòa nhập. Chỉ một lúc nữa thôi cô bé đó sẽ gặp chồng cô và cô chắc cô bé đó sẽ yêu chồng cô như cô đã, đang và sẽ yêu anh”.

 

Lúc này em đang rất khủng hoảng. Không muốn và không thể làm được gì cả. Em rất sợ phải ở một mình, nhưng lại chẳng muốn gặp ai. Em rất sợ mình sẽ làm những điều thiếu suy nghĩ. Em rất cần một người ở bên để động viên và tâm sự. Anh có thể đến được ko? Em xin lỗi khi em lại tìm đến anh vào lúc này. Em làm phiền anh quá phải ko?”.

Đoạn tin nhắn bị xóa đi, soạn lại không biết bao lần, cuối cùng cô quyết định nhấn nút “send” và rồi cô lại hối hận. Chiếc điện thoại nằm im lìm như trêu ngươi.

- Anh nói đi, thực sự tình cảm của anh đối với em là như thế nào?

- Tình cảm của anh thế nào, em biết mà.

Mắt cô ngân ngấn nước. Nỗi ấm ức nghèn nghẹn nơi cổ. Bao năm nay, mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại quặn lòng. Liệu những gì anh dành cho cô ngày ấy có phải là tình yêu? Hay chỉ là do cô ngộ nhận? Điều trăn trở lớn nhất trong lòng cô hai mấy năm qua vẫn là một câu hỏi không câu trả lời.

Anh từng là cậu sinh viên do bố cô hướng dẫn tốt nghiệp, rồi được giữ lại trường, chuyển tiếp làm nghiên cứu sinh. Mấy năm trời, anh hay qua nhà cô, đi theo bố cô trợ giúp công trình nghiên cứu của ông và một phần liên quan đến đề tài của anh. Không biết bố có coi anh như con nuôi hay không, chỉ biết bố rất quý anh. Hai người có vẻ rất hợp nhau. Sự hiển diện của anh ở nhà cô thường xuyên đến mức cô cảm giác anh như một thành viên trong gia đình. Có hôm anh đến, bố nói cô đi pha trà, mặt tỉnh bơ, dúi vào tay anh cái ấm và gói trà, chỉ vào cái phích nước Rạng Đông nằm ở góc bàn, cô nói: “Trà anh uống, anh pha. Nhá!”. Lúc đó cô mười bốn tuổi. Một bé con nghịch ngợm, ngang ngược và còn quá hồn nhiên.

Mười bảy tuổi, con tim bắt đầu biết nhớ nhung một bóng hình ai, biết nhói đau khi ánh mắt của một người mình thích lại dành cho người khác. Cô bắt đầu mơ mộng về những rung động của tuổi học trò. Anh vẫn thường qua nhà cô, vẫn đi cùng bố cô khắp nơi. Cô túi bụi với các buổi học thêm, ôn thi đại học. Thỉnh thoảng, nếu có gặp anh, cô chỉ kịp gật đầu chào là lại vội vã để đi. Cho đến khi thi xong đại học, trong lúc ngồi nhà chờ kết quả, cô mới gặp anh nhiều hơn. Bất chợt, cô cảm thấy có điều gì rất lạ trong ánh mắt của anh. Cô trở nên rụt rè, dù vẫn cố ra vẻ đối xử với anh như người anh trai. Những lúc trêu anh, cô vẫn bị anh cốc nhẹ nhẹ vào đầu. Nhưng… Hình như bàn tay anh rút lại chậm hơn. Hình như những sợi tóc rối của cô hay vướng vào ngón tay anh hơn…

- Thế ý anh là gì khi anh qua xin bố mẹ em cho em đi chơi cùng anh?

- Thì lớn rồi, muốn đi chơi với em phải xin phép hẳn hoi chứ chẳng lẽ cứ thế đi.

Câu trả lời của anh quá chỉn chu, nhưng sao cô vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Cô lặn ngụp chơi vơi trong nỗi kỳ vọng của mình. Chẳng lẽ ngày đó anh không hề yêu cô?

 
Mùng hai tết năm đó anh đến nhà chơi. Mấy năm qua, năm nào anh cũng đến nhà cô vào ngày mùng hai tết. Nhưng năm nay, vừa nhìn thấy anh, trống tim cô đập thình thịch. Cô cảm giác lần này anh đến nhà chơi là vì cô. Linh tính như mách bảo cô sẽ có điều gì đó xảy ra. Bố mẹ cô có vẻ vồn vã với anh hơn mọi lần. Ánh mắt bố thỉnh thoảng nhìn cô, cười cười đầy ẩn ý. Sau một lúc ngồi nói chuyện với bố mẹ và cô, anh chợt quay sang hỏi “Lát em có đi đâu không? Anh đưa em đi chơi”. Cô ú ớ, bất ngờ. Quả thật hôm đó cô cũng không có kế hoạch đi đâu. Hình như cô cố tình để ngày này trống và ngồi nhà chờ anh? Rồi anh quay sang xin phép bố mẹ cô cho anh đưa cô đi chơi Tết.

Anh chở cô đi lòng vòng từ Bờ Hồ, lên Hồ Tây, lọc cọc trên chiếc xe đạp. Ngồi sau xe anh, cô lóng ngóng không biết bám tay vào đâu. Mặt cô cứ đỏ bừng, cảm giác như mọi người qua lại trên phố đều đang nhìn cô dò hỏi. Đi giữa cái rét của gió mùa Đông Bắc, không biết do anh đã che hết gió hay do sự rạo rực của tình yêu mà cô không thấy lạnh. Suốt cả đoạn đường, cô lặng im thin thít, không nói gì, không trêu chọc lại anh như mọi ngày. Hình như là cô đã lớn.

Những ngày tháng sau đó, anh bảo vệ xong luận án nhưng vẫn đến nhà cô thường xuyên, nán lại ngồi chơi với cô nhiều hơn. Bố mẹ cô thỉnh thoảng lại bóng gió, lẩm nhẩm tính tính gì đó, rồi gật gù: “Con học xong đại học. Nó ổn định công việc. Lúc đó là vừa”. Cô cười ngượng nghịu. Đã có gì đâu mà bố mẹ cô đã vội tính. Đúng thật là đã có gì đâu. Anh và cô, hai người thỉnh thoảng vẫn đi chơi cùng nhau, nhưng anh chưa nói điều gì với cô cả. Hôm nhận được tin cô dành được suất học bổng đi du học ở nước ngoài, bất chợt anh cầm tay cô tần ngần rất lâu rồi nói: “Em đi sang đó nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Nhớ tìm người nào thật sự yêu em, để chăm sóc cho em nhé! Con gái ở một mình nơi đất khách quê người là vất vả lắm!”.

- Tại sao anh lại nói với em như vậy chứ?

- Thì em qua bên đó, tương lai của em đang nằm ở phía trước. Anh lo cho em, anh muốn điều tốt cho em mà.

Không kìm nổi lòng, cô để mặc cho hai dòng nước mắt chảy dài trên má. Phải chăng tình yêu anh dành cho cô ngày đó không đủ lớn để chờ đợi cô? Nếu ngày đó chỉ cần anh nói một lời, có thể cô sẽ ở lại và tiếp tục học trong nước. Hoặc chỉ cần một lời, cô sẽ nhất định sẽ chờ anh, quay về tìm anh.

Lần đầu anh cầm tay cô, lại là lần anh nói lời chia xa với cô. Anh đến ít dần. Đôi lần gặp anh, cô biết anh đã đi làm và rất bận. Loáng thoáng ai đó nói, hình như anh đã có người yêu, hình như anh sắp lấy vợ… Tim cô ứa máu âm thầm. Nhiều lúc cô chỉ muốn tìm đến gặp anh, để khóc, để trách móc. Nhưng trách anh làm sao được. Anh chưa một lần nói với cô lời yêu, sao được gọi là bội bạc. Có lần, khi sang đến nơi, lấy hết can đảm, cô gửi thư về cho anh, nhờ bố mẹ cô chuyển hộ. Thư đi, không có thư lại. Anh bặt tin hoàn toàn. Một lần, và là lần duy nhất, mẹ nhắc đến anh khi mẹ khuyên cô đừng buồn, đừng quá cả tin vì lòng người khó lường. Hình như mẹ có ý trách anh quá khéo, tranh thủ tình cảm của bố để có lợi cho mình.

Cô đã khóc nhiều lắm. Khi yêu, người ta có thể mù quáng. Nhưng, có những điều con tim mách bảo khó có thể sai. Mỗi lần nghĩ về anh, trong cô luôn có sự giằng xé giữa hai con người. Một người đầy oán trách, đổ hết mọi tội lỗi, cho rằng mọi sự bất hạnh trong tình yêu của cô là do anh. Và một cô bé mười bảy tuổi đầy mơ mộng, tin vào những điều lung linh huyền diệu của tình yêu, vào một tình yêu một lần là mãi mãi. Đến tận giờ, nhiều lần thức giấc nửa đêm bởi ác mộng, cô quay sang ôm chặt lấy chồng thút thít “đừng bao giờ bỏ em anh nhé! Nếu yêu em, đừng bao giờ bỏ em…”.

Tiếng chuông điện thoại rung lên. Cô cuống quít cầm điện thoại. Là Tuấn. Không kịp nói câu nào, cô òa lên tức tưởi. “Em sao rồi? Công việc em thế nào? Mọi việc ổn chứ? Ngoài đó có lạnh không em? Ngoan nào. Nín nào… Anh bật cho em nghe bài này nhé!”.
 
Muốn gửi ra em một chút nắng vàng...
Nên cứ muốn chia nắng đều ngoài ấy
Có tình thương tha thiết của trong này...

Em hãy làm cây thông xanh em nhé...
Hơn lúc nào anh thấu hiểu lòng em
Gửi nắng cho em gửi nắng cho em
Gửi nắng về sưởi ấm những bàn tay. (*)

Từ ngày cô đi, đến lúc học xong trở về nước, trong những lần về phép, chưa bao giờ cô dám hỏi bố cô về anh. Bố mẹ cô cũng tránh không nhắc đến anh. Cô quyết định chuyển hẳn vào Nam sinh sống, lấy chồng, sinh con. Mỗi lần đi công tác ngoài Hà Nội, cô vẫn luôn dành riêng cho mình một khoảng thời gian, chạy xe chầm chậm trên con đường ngày xưa anh với cô vẫn hay đi. Và trên đường về khách sạn, cô sẽ chạy vòng qua con đường nhà anh ở ngày xưa. Xa lắm rồi, cô không nhớ chính xác số nhà. Hoặc có thì cũng đã bị thay đổi nhiều. Vu vơ, nhiều lúc cô nghĩ nếu bất chợt gặp anh, không hiểu sẽ ra sao.

Gần hai tháng trước, trong một buổi họp, vô tình cô ngồi cùng bàn với hai người làm cùng bố cô ngày xưa. Lan man, nhắc lại chuyện ngày cô còn bé xíu, họ chợt thoáng nhắc đến tên anh. Không hiểu có điều gì thôi thúc, cô xin số điện thoại của anh. Hai mấy năm rồi, không biết tình hình anh thế nào. Có thể đã đến lúc cô nên xóa bỏ đi những oán giận ngày xưa.

- Anh à, tuần tới em đi công tác Hà Nội đấy.

- Vậy à, em đi mấy hôm?

- Họp một hôm thôi, nhưng em định ở lại hôm sau mới về. Em định ghé qua thăm mộ bố mẹ.

- Sao không để lần tới anh ra công tác, hai vợ chồng mình cùng đi?

- Anh An có ý muốn đi thăm mộ bố mẹ em. Em định sẽ đưa anh ấy đến.

- Em tìm lại được An rồi à?

Cô lặng lẽ gật đầu.

Cách đây mấy hôm, khi biết tin sắp ra Hà Nội công tác, lại đúng vào hôm sinh nhật anh, nhấc máy, đặt lên, đặt xuống mấy lần, cuối cùng cô quyết định gọi điện cho anh. Cất tiếng rụt rè hỏi người ở đầu dây bên kia: “Xin lỗi, đây có phải là số máy anh An không ạ”, thì tiếng anh reo lên rộn rã “Nguyệt à, có phải Nguyệt không?”. Cô lặng người. Hai mấy năm mà anh có thể nhận ra tiếng của cô? Hay linh cảm mách cho anh điều đó. “Vâng, em đây. Sao anh biết”. “Em ở đâu? Hồi này thế nào? Anh nghe nói em đã… em đã… em đã…”. Cô hoàn toàn ngây dại khi nghe anh nói. Gần như mọi điều về cô anh đều nắm rõ. Cố nén lòng lại, cô trả lời những câu hỏi dồn dập của anh và báo cho anh là cô sắp ra Hà Nội công tác. Anh nói: “Nhất định sẽ gặp café, nói chuyện nhiều hơn nhé! Em ra có định đi thăm mộ bố mẹ không. Nếu đi, cho anh đi cùng em nhé!”.

Lòng cô cứ rối bời. Cô rạng rỡ, bồn chồn chờ tới ngày gặp anh cứ như hò hẹn với người yêu. Cô băn khoăn, không hiểu anh nghĩ gì. Rồi cô lại tự nhắc nhở mình, rằng cuộc gặp lần này chỉ là để xóa đi những ân oán ngày xưa, giải đáp những thắc mắc cứ dày vò cô bao lâu nay, để cô có thể sống thanh thản hơn mà thôi. Càng gần đến ngày đi, cô nửa muốn đi, nửa muốn chạy trốn.

Tuấn kéo cô lại gần, vòng tay ôm chặt cô vào lòng. Anh thầm thì: “Em nhớ nhé, ở trong em đang có một cô bé của tuổi mười bảy, bị em giam cầm lâu nay và đang chuẩn bị được thả ra. Nhưng em đừng quên, em đang là cô bé của tuổi bốn mươi, có một người chồng và hai cô con gái rất rất yêu em. Em nhớ không? Em làm gì cũng được, nhưng đừng quên điều đó!”.

Từ ngày hôm qua tới giờ, cái cô bé mười bảy tuổi trong cô đang làm cô vật vã. Buổi chiều qua, sau khi họp xong, cô ra quán café anh hẹn. Lúc gặp anh, nhìn dáng vẻ liêu xiêu, cuống quít của anh đứng dậy đẩy ghế, mời cô ngồi, cô chỉ muốn nhào vào vòng tay anh khi đó. Khoảng cách thời gian hơn hai mươi năm như bị xóa nhòa. Trong mắt cô, vẫn là anh, chí chóe trêu cô như ngày xưa cô còn bé. Vẫn là anh, ân cần, bao dung với cô. Vẫn là cái cốc nhè nhẹ lên đầu cô. Vẫn là anh, ngồi thật gần mà vẫn thật xa vì một khoảng cách đầy ý tứ... Vẫn là anh… Chỉ cần một câu nói thôi, cô sẽ vứt bỏ tất cả để đến với anh.

- Anh nói đi, chỉ một lần thôi. Nói cho em biết.

- Bây giờ có nói ra cũng để làm gì em?

Đúng thật. Nói ra cũng chẳng để làm gì. Có thể chỉ là để vuốt ve lòng tự trọng của cô. Có thể để xóa đi những thắc mắc trong cô về anh. Có thể chỉ để khẳng định những điều cô cảm nhận trong tim.

Lá thư cô gửi anh, chưa bao giờ đến tay anh. Mãi hơn một năm, sau khi cô về nước anh mới lấy vợ. Nghe anh kể mà cô không tin vào tai mình. Đầu óc cô quay cuồng. Tại sao vậy chứ? Anh là người đang trách móc cô hay anh đang thanh minh cho những nỗi ấm ức trong cô? Tại sao nếu yêu cô ngày ấy, anh lại rời xa cô không một lời như vậy. Tại sao anh không tìm cách liên lạc với cô?

Cô úp mặt vào đôi tay anh, thổn thức. Cô không biết có nên tin vào những gì anh nói hay không. Bố mẹ cô mất rồi, không còn có người để cho cô hỏi, để khóc lóc, để trách móc. Mấy năm học ở nước ngoài, cô sống lầm lũi, để mặc nỗi cô đơn gặm nhấm trái tim tan vỡ của mình. Cô luôn mặc cảm, sống như con thú bị thương, không dám tin vào tình yêu, chạy trốn tình yêu. Nếu không phải do anh, thì là ai đây? Bao năm rồi, anh vẫn là người gánh chịu sự oán trách này. Bây giờ cô biết trách ai?

- Em có ngửi thấy mùi hoa sữa không? Anh chưa bao giờ được đưa em đi chơi trong mùi hoa sữa nhỉ.

- Anh đã bao giờ muốn vậy chưa?

- Em tự biết mà.

- Sao anh cứ bắt em phải tự biết, tự biết vậy? Sao anh không chịu một lần tự nói ra những gì anh nghĩ. Em không tự biết gì cả ấy.

Cô buột miệng trách móc anh. Có lẽ nỗi giận hờn trong cô biết bao năm rồi, giờ mới có dịp được xổ tung ra. Cả tình cảm của cô dành cho anh, bao lâu nay bị kìm nén, cũng chỉ đang chờ dịp để nổ tung.

Anh ngồi im lặng, vẫn để nguyên đôi bàn tay cho cô úp mặt khóc. Khi anh rút trong túi ra chiếc khăn mùi xoa, đưa cô lau nước mắt, cô chợt giật mình. Anh vẫn giữ thói quen dùng khăn mùi soa. Ngày xưa, có một lần khi cô khóc, anh đã đưa cho cô lau nước mắt. Chiếc khăn đó cô giữ mãi cho đến khi lấy chồng, dọn lại đống đồ cũ, cô quyết tâm bỏ nó đi, để bước sang một quãng đời mới.
 
Hơn lúc nào anh thấu hiểu lòng em
Gửi nắng cho em gửi nắng cho em
Gửi nắng về sưởi ấm những bàn tay… (**)

Em chuẩn bị ra sân bay chưa? Đi đường cẩn thận nhé! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em đừng buồn nữa. Ngoan nhé! Chỉ mấy tiếng nữa thôi là anh sẽ lại ở bên em. Cố lên em nhé!”. Giọng Tuấn ấm áp, ân cần, đầy yêu thương.

Cô ra sân bay một mình lặng lẽ. Quãng đường ra sân bay hôm nay sao quá ngắn ngủi. Ngồi ở phòng chờ lên máy bay, cô gục mặt giả vờ ngủ để giấu đi những giọt nước mắt. Tin nhắn gửi đi cho anh không có hồi âm. Anh không gọi cho cô, không nhắn tin cho cô, không nói một lời tạm biệt trước lúc cô đi. “Tha lỗi cho anh nhé! Anh đã không đủ dũng cảm để tin vào tình yêu của em ngày đó. Anh không biết rằng mình đã làm em đau khổ. Anh không bao giờ muốn làm em buồn cả. Hạnh phúc nhé em”. Anh thầm thì vội vã nói với cô lúc hai người chia tay ra về.

Ngày đó, cô đi, cũng sân ga này, cô ngóng anh đỏ cả mắt mà anh không đến. Ngày đó, cô ra đi, với tâm trạng của một kẻ thất tình, không niềm hy vọng. Ngày đó, cô mang trong lòng nỗi dằn vặt, nghi ngờ vào chính con tim mình. Ngày đó lòng tự trọng của cô bị tổn thương. Ngày đó trong cô trĩu nặng những câu hỏi không có câu trả lời. Sau hơn hai mấy năm, anh vẫn lặng im không nói.

Hành khách chú ý! Máy bay chuẩn bị cất cánh. Đề nghị các hành khách lưu ý tắt hết các thiết bị điện tử…”. Cô nhìn chiếc điện thoại vẫn cầm trên tay, chăm chú, nấn ná thêm một chút nữa. Cô mở danh bạ điện thoại, tìm số của anh… “Delete contact”. Cô tắt nguồn, cất điện thoại vào túi xách.

Máy bay cất cánh. Cô cảm thấy cồn cào, mọi thứ như đảo lộn ở bên trong. Cô nhắm mắt, cố gắng thư giãn, hít thở đều đặn. Cố lên, chỉ một chút nữa thôi mọi việc rồi sẽ qua. Cô bé mười bảy tuổi trong cô đã được thả ra, sẽ phải đối mặt với thực tại và sẽ dần dần hòa nhập. Chỉ một lúc nữa thôi cô bé đó sẽ gặp chồng cô và cô chắc cô bé đó sẽ yêu chồng cô như cô đã, đang và sẽ yêu anh. Như Tuấn nói, “đến ngày đó, em sẽ yêu anh trọn vẹn cả tâm hồn em”. Và cô bé đó chắn chắn sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình. Cô khẽ mỉm cười trong giấc ngủ.

(*), (**) Bài hát “Gửi nắng cho em” (nhạc Phạm Tuyên, lời thơ Bùi Văn Dung).

Thanh Tâm, từ Hà Nội


 
 Từ khóa: thực tại, dần dần
Tổng số điểm của bài viết là: 3 trong 2 đánh giá
Xếp hạng: 1.5 - 2 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn