QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG (10)

Thứ tư - 09/04/2008 09:48

(NCTG) "Đôi khi tôi nghĩ rằng có thể con cái chúng ta mới nên là những người vận hành thế giới này..."

Ảnh: Urbán Zsombor

VỊ THẨM PHÁN

Hồi cuối những năm tám mươi thế kỷ trước, tôi vừa mới hoàn thành chương trình đào tạo một năm dành cho trường Kỹ thuật địa phương.

Tôi nhanh chóng đi phỏng vấn tìm việc làm. Và ngay trong lần phỏng vấn đầu tiên tôi đã được nhận. Tôi phải mặc áo vét và đeo cà-vạt suốt ngày. Có lẽ khi tôi phát phì, tôi sẽ không có đồ gì để mặc.

Cha một người bạn tốt của tôi đã nghỉ hưu, dạo trước ông làm tại Tòa án Nhân dân Quận của Liên bang. Bạn tôi dẫn tôi đến gặp ông. Ông đưa tôi mấy đồng một trăm đô trong bộ đồ lấy từ trong phòng riêng của ông. Tôi từ chối, rằng tôi không bao giờ có thể trả lại ông. Ông nói: “Cháu sẽ trả được, chú tin rằng cháu có thể làm được điều gì đó cho mình. Và đến khi cháu đã làm tốt cho mình rồi, và cháu thấy người khác cần được giúp đỡ, thì hãy giúp đỡ họ. Cháu sẽ quý trong những ký ức về chúng trong suốt phần đời còn lại”.

Ông đã nói đúng. Tôi đã trải qua những lúc như vậy, đã làm như ông nói nhiều hơn một lần và quý trong từng ký ức.

TÌNH YÊU VÀ LÒNG KHOAN DUNG

Đứa con gái ba tuổi của tôi đã cho tôi thấy niềm hạnh phúc khi được chia sẻ với người khác.

Một lần, mẹ con tôi đi mua sắm vào Treat Day (Ngày thứ Sáu). Nó chọn ra “bữa tiệc của mình” và để ý thấy một cậu bé trai đang đòi mẹ nó mua cho một thanh sô-cô-la. Mẹ của cậu bé nói họ chỉ có đủ tiền mua bánh mì và sữa. Con gái tôi quay sang hỏi tôi là có thể mua cho cậu bé kia một thanh sô-cô-la không. Tất nhiên rồi, chắc chắn là tôi không thể từ chối yêu cầu của cô con gái nhỏ. Gương mặt nó bừng sáng với một nụ cười khi nó đưa thanh sô-cô-la cho cậu bé, người mà nó không hề quen biết, diều này đã khiến tôi gần như bật khóc ngay ở tại cửa hàng.

Đôi khi tôi nghĩ rằng có thể con cái chúng ta mới nên là những người vận hành thế giới này.

Bạch Trà st. và dịch - Còn tiếp


 

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn