CÁI BÓNG

Thứ bảy - 18/08/2007 09:57

Tặng Đêm mùa đông…

(NCTG) Tôi là một cô gái trẻ, trong quá khứ từng yêu mãnh liệt một người. Nhưng giờ, đôi khi tôi lại là một cái bóng.

Một chàng trai đang rảo bước trên đường. Anh ấy cao dong dỏng, có đôi bàn tay mềm mát rượi với những ngón tay mảnh và dài. Anh ấy là bác sĩ mà. Bác sĩ thường có đôi bàn tay như thế. Đôi bàn tay ấy hẳn là dịu dàng lắm, không làm ai đau bao giờ đâu.

Và tôi biến thành cái bóng của anh. Anh ấy không ngờ đến điều đó, vô tư rảo bước trên con đường từ cổng dẫn vào khu viện, nơi anh làm việc. Nắng sớm chiếu chếch đi một tí, nên tôi hiện ra rất rõ dưới chân anh, ngả đen dưới đường. Nếu ai để ý thì sẽ thấy cái bóng này kỳ lạ lắm. Nó không dài như cái bóng thường, mà nó tròn trịa. Nó lại có vẻ như nhòe nhòe ra, khiến nhìn như là có mái tóc dài đen đang bay dưới đất ấy, mà anh thì có mái tóc cắt ngắn gọn gàng.

Anh bước vào khu hành lang bệnh viện, khuất trong bóng râm… Và tôi biến mất. Chỉ khi có nắng tôi mới được ở bên anh thôi. Còn thì, tôi lại trở lại là tôi, một cô gái trẻ, tròn trịa, có mái tóc chấm lưng, rất đáng yêu và.... làm việc cùng bệnh viện với anh.

- Cô Lan!

Tiếng gọi giật giọng làm tôi hoảng cả hồn. Độ này tôi hay bị giật mình lắm, có lẽ thiếu chất gì chăng?

- Lúc nãy cần có người vào sổ số liệu đo huyết áp của bệnh nhân mà cô biến đi đâu hả? Dạo này cô làm sao ấy, chốc lại chuồn đi chơi vào giờ làm việc. Không được đâu đấy…

Lúng búng xin lỗi, mặt đỏ bừng, tôi cúi gằm xuống trang sổ trực. Tim đập rộn lên đau đớn, tôi mong sao không ai biết rằng những giây phút tôi vắng mặt ấy... chính là những khi trời nắng và anh chạy ra đường có việc. Cứ thế này thì rồi sẽ đến lúc tôi bị đuổi việc mất thôi.

***

Tất cả bắt đầu bằng một giấc mơ. Tôi mơ về anh, mơ nhiều lắm. Mơ anh biết đến tôi, rồi hai chúng tôi đi dạo trên con đường đầy hoa trắng. Chẳng hiểu sao lại là hoa trắng, như là hoa mận, hay hoa táo gì đó… Và nắng, nắng nhiều như thể chưa bao giờ có ấy. Tôi nhớ, tôi nói đùa với anh, tất nhiên vẫn là trong mơ: “Em muốn là cái bóng của anh… Em chẳng muốn là em nữa…” Anh cười: “Nếu em muốn, thì điều đó sẽ là sự thật mà em!

Và khi tỉnh giấc, tôi thấy tim dâng lên một cảm giác ngọt lịm, như là có ai vừa nói lời yêu tôi. Bên tai như có ai đọc thơ, một bài thơ của Lưu Quang Vũ mà tôi vẫn yêu:

…Anh vọng về em một sắc trời xanh
Ở nơi xa em có nhớ gió ân tình
Có phải mơ không mà anh thấy em trong tà áo
Một hương môi mận chín một lời thanh
Ru giấc mơ buồn khoé biếc long lanh

Tự nơi xa hương quen ấm ngày lòng anh nhạt
Em như gần như xa lẩn khuất
Anh bỗng thành chim nhạn vọng trời xanh
Anh nhớ em trong nỗi lá nhớ cành…

Chết! Mình có bị làm sao không?

May quá, chẳng làm sao cả. Tôi vẫn làm các công việc bình thường. Lên xe đi đến bệnh viện, tôi phóng vẫn nhanh như từng phóng, tóc vẫn bay rối ra đằng sau và vẫn thấy thích thú khi cho một vài anh chàng… “ngửi khói”! Nhưng, than ôi, đến khi ngồi yên vị trong phòng trực y tá, ngóng thấy anh đi qua khoảng sân rộng có những bụi hoa vàng nho nhỏ, tôi mới thấy người là lạ, như là cảm nắng vậy. Rồi bỗng nhiên, tôi thấy mình hẫng đi, và rơi xuống dưới chân anh… Giấc mơ đã thành hiện thực! Lúc ấy tôi chẳng hoảng sợ chút nào, chỉ buồn cười ghê lắm. Làm sao lại có thể xảy ra chuyện kỳ quặc thế cơ chứ! Sau đó thì tôi thấy trào lên một niềm vui, niềm sung sướng không thể tả. Tôi đã được là cái bóng của anh! Tôi có cần gì hơn đâu! Anh là người thành đạt, là một bác sĩ giỏi… Và đã có gia đình. Gia đình anh – một gia đình hạnh phúc. Tôi chẳng ghen tị gì với vợ anh, chỉ thấy ngưỡng mộ chị ấy, thấy yêu hai đứa nhỏ của anh… Chẳng ai, chẳng một ai đoán ra là tôi đã yêu anh từ lâu, từ hơn một năm nay rồi ấy! Vâng, tình yêu này không ai biết, kể cả anh.

Ồ mà tôi không chắc anh có biết không, vì rõ ràng đêm ấy, trong mơ, tôi đã thổ lộ với anh rồi cơ mà! Nếu anh không biết, nếu Trời Đất không biết, hẳn tôi không thể biến thành cái bóng của anh như tôi ao ước được!

Tôi không nghĩ nữa. Cái bóng, dù là bóng của ai đi chăng nữa, cũng không biết nghĩ. Nó chỉ biết đi theo người chủ của mình thôi… Và thế là tôi đi theo anh, chẳng nghĩ gì cả… Cho đến khi tắt nắng hoặc đến khi anh vào bóng râm….

***

Mấy hôm nay trời mưa suốt. Gần như không lúc nào có nắng. Bầu trời như sập xuống khiến đầu tôi lúc nào cũng nặng như đeo đá. Đêm trực, tôi ngồi ngóng anh đi ngang qua. Đêm nay anh cũng phải trực cấp cứu… Kia rồi, anh đang đến, dáng vẻ bận rộn… Tôi mỉm cười chào anh, chờ anh gật đầu lãnh đạm và bước ngang qua như mọi hôm... thì, lạ thay, anh dừng lại:

- Chào em!

- Dạ?

Tôi luống cuống. Lần đầu tiên anh chào tôi như thế. Tim tôi nhói lên một cái, không rõ ra vui hay là lo sợ nữa.

- Anh hỏi này, em làm đây lâu chưa?

- Dạ, lâu rồi ạ. Đã 3 năm…

- Ồ, sao anh không nhớ em nhỉ? Chỉ thấy quen quen…

Anh làm sao nhớ được tôi! Tôi, một cô y tá bình thường, luôn chỉ xuất hiện bên bệnh nhân, thậm chí còn ít khi cùng đi với bác sĩ thăm khám bệnh thường ngày nữa cơ. Công việc của tôi không cho phép tôi ở bên cạnh anh, chỉ dõi theo anh từ xa mà thôi.

- Thật đấy, anh thấy em quen lắm. Như là đã nói chuyện mấy lần rồi ấy. Lạ nhỉ!

Anh nói vậy rồi lắc đầu quay đi… để lại tôi bâng khuâng, ngơ ngác, hồi hộp... và cảm thấy đôi chút hy vọng mong manh nhen lên trong lòng.

***

Đợt ấy ngày mưa kéo dài… Tôi đã quên mất mình từng là bóng của anh thì… một ngày thứ Bảy bừng nắng! Tôi tỉnh dậy, thấy mình đang ở một nơi đẹp lắm. Có tiếng sóng biển từ xa vọng vào. Gió mặn. Cát trắng… Và tôi… ngả dài trên cát, dưới chân người đàn ông yêu dấu của lòng tôi. Có tiếng trẻ con ríu rít, tiếng cười của anh rất vang, tiếng cười của một người phụ nữ trong trẻo chứng tỏ một tâm hồn sáng đẹp… Tôi bỗng thấy buồn. Buồn lắm. Đến nỗi cái bóng cũng trĩu nặng... và tôi… đã dừng lại trên cát lúc nào không biết, không chạy kịp theo người chủ của mình nữa.

Có tiếng kêu thất thanh từ phía xa, nơi anh đang cùng mọi người chơi bóng chuyền trên cát, bên bờ biển. Một đám đông xúm đến, những tiếng xôn xao:

- Không sao, cảm nắng thôi mà… Đưa cậu ấy vào bóng râm… Nhúng ướt cái áo này… dấp vào mặt, nhanh!

- Lạ nhỉ, khỏe như vâm, đi nắng có bao giờ đội mũ... Thế mà bỗng nhiên lại cảm nắng…

- Có tuổi rồi, 36 rồi, chứ có còn trai trẻ như mười tám đôi mươi đâu, không kiếm cái mũ đội vào! Chú này ẩu quá!

- Năm nay năm tuổi đấy, chẳng khéo…

Trời ơi… Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã hại anh! Tôi nhớ câu chuyện đọc được hồi bé, rằng người mà tự nhiên mất bóng là có thể ốm, có thể chết nữa…. Tôi ào vào anh, nhưng không được, anh đang ở trong bóng râm. Mơ màng, tôi nghe như anh hỏi tôi:

- Sao em lại làm thế? Sao lại bỏ anh?

Tôi, một cái bóng nằm trên cát, ở ngoài nắng… không nằm dưới chân một ai cả…., dịu dàng hướng về phía bóng râm ấy, nói:

- Vì em yêu anh…

Tức thì, tôi lại hẫng đi... Trời nắng rực lên một lần nữa rồi mây đen vần vũ kéo đến. Mọi người hấp tấp chạy vào những quán lá bên cạnh bờ biển để trú mưa. Mà sao mưa không rơi, chỉ có gió và mây đen, chớp nữa... rạch giữa trời và rơi xuống biển… Biển động ì ầm, nhưng không có sóng mạnh, chỉ tối sầm lại thành một khối xanh nâu… Có gì thế, như ấm ức, như nghẹn ngào…

Tôi đã lại là tôi, lại thấy mình đang đứng lẫn trong đám đông những người đi nghỉ mát cùng cơ quan do Công đoàn tổ chức. Thấy anh đang ngồi bên bàn nước cùng vợ và hai đứa con. Nhưng một thoáng, hình như anh nhìn tôi, ánh mắt là lạ, như hỏi:

- Anh thấy em quen quen… Anh có quen em à?

Tôi mỉm cười gật đầu với anh, trong lòng thầm nói:

- Không, anh ạ, em không quen anh. Em chỉ yêu anh mà thôi…

Từ buổi đó, tôi đã trở lại là tôi, một cô gái trẻ, tròn trịa, có mái tóc chấm lưng và rất đáng yêu. Chỉ là tôi thôi, chẳng là cái bóng của ai cả!

Thụy Anh, 15-7-2007, từ Liên bang Nga


 

Theo dòng sự kiện

 

Xem tiếp...

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn