Ký của Thymianka Thảo Nguyên: NGÀY ẤY, MÙA ĐÔNG Ở HELSINKI

Chủ nhật - 09/03/2014 22:22

(NCTG) “Lần đầu tiên tôi yêu tuyết. Yêu cái ngập tràn vô tận ấy ngay trong khoảnh khắc, sau bao nhiêu năm sống trên xứ tuyết mà không thể yêu được tuyết. Đó là điều chính tôi cũng không lý giải nổi. Tại sao ta yêu một điều ngỡ ghét đến mãi mãi trong đời...?”.


Phần Lan mùa đông - Ảnh: Internet

Châu Âu và Berlin vừa qua một đợt lạnh dài. Những chùm tuyết bắt đầu tan trên cây, như lệ nhỏ xuống thành vũng xa xỉ trên nền đất nâu mềm ẩm ướt.

Như ngọn cỏ giấu mình trong băng, từng cọng hoa tuyết chợt bừng tỉnh, chui lên, run rẩy cánh mềm đón nắng. Chưa xuân, nào đã xuân, em ơi, nếu em biết, xuân chưa thể về giữa tháng giêng trĩu nặng. Đâu đó bên vùng Bắc Âu kìa, em có nhớ, những con đường vẫn ngập trong giá buốt 20 độ âm.
 
Thương lắm những bông hoa tuyết vội tưởng xuân về vươn lên uống nắng. Lòng chợt se sẽ hỏi lòng, những cánh mảnh mai kia còn chịu được bao lâu khi ngày mai, đất trời lại vặn mình rơi xuống một đợt cuồng phong trắng xóa.

Lạnh lắm phải không em... nơi ấy, cũng vẫn mùa đông. Đã xa rồi, bến cảng của thành phố ngổn ngang những thân tàu phơi mình trong băng. Tôi đưa con gái mười tuổi đi nghỉ đông ở một mùa đông xứ khác.

Helsinki đón tôi bởi cái lạnh tê tái và một phi trường hoang vu đến ngỡ ngàng. Vốn quen với cái ồn ào sung túc của những thành phố Châu Âu, tôi không hình dung Phần Lan lại thưa thớt như một xóm nghèo ngoại ô. Trong tuyết băng, tất cả dường như không còn sự sống. Những chuyến xe buýt âm thầm đợi khách, những gương mặt không quen, với thứ ngôn ngữ lục cục lạ lẫm...
 

Cho đến khi tôi gặp em, cô bé người Việt ra đón ở phi trường. Em là sợi dây ấm áp nối tôi với hơi thở của một vùng đất lạ. Ngỡ ngàng thấy em nói tiếng Việt, giọng Hà Nội nhẹ như gió. Nước da trắng mịn như sứ mỏng vùng Rosenthal và đôi mắt nâu thiên thần, em làm tôi nhói lòng trước vẻ đẹp của một người cùng giới.

Sao trời cho em nhiều đến vậy, rồi đầy đọa em đến đất nước thưa thớt lạnh lẽo này? Để nhan sắc mong manh như thiên sứ vùi dưới những cánh rừng phủ đầy tuyết lạnh đến tê người. Em mặc bộ quần áo trượt tuyết màu trắng. Cặp mắt kính cũng trắng và hàm răng như ngọc trắng phủ đầy niềm viên mãn khi em cười.

Em cười với tuyết, cười với tôi, với cuộc sống buồn hiu hắt mà dưới con mắt tôi, một người đến từ thành phố đông dân thứ bảy trong Liên hiệp Châu Âu, không thể hiểu nổi. Em đến đây làm gì, đất nước sáu triệu dân, quê hương của Nokia và những cánh rừng thông bạt ngàn, có gì để hấp dẫn em? Nhan sắc ấy, học vấn ấy, em có thể sung sướng dù ở bất cứ đâu trên thế giới. Nhưng sao lại là nơi đây?
 

Helsinki đóng băng. Thành phố cảng chi chít những con tầu oằn mình nổi trên mặt băng, bất lực như những chú cua bị vật ngửa. Những vẻ uy nghiêm lộng lẫy đâu rồi...? Những cánh buồm đỏ thắm giờ ủ rũ chịu tang. Tất cả chỉ còn là những đống sắt đóng băng chết chóc. Câm lặng chờ đợi. Chờ đợi trong câm lặng như thể chúng sinh ra không phải để hiên ngang rẽ sóng, mà sinh ra là để ...chờ đợi.

Không bao giờ tôi quên được cảm giác của lần đầu tiên đứng trước một sân cảng không còn sự sống. Nó choáng ngợp đến bàng hoàng. Nhưng lạ lùng sao, tôi cũng bất giác thú nhận với chính mình, trong hoang tàng, những con tầu ấy có một vẻ đẹp khôn tả. Vẻ đẹp của niềm kiêu hãnh bị bẻ gẫy. Của sức mạnh những con hải mã lẫm liệt bị thuần phục vô điều kiện. Một sự thỏa hiệp đau đớn nhưng vô cùng diễm lệ!

Khắp nơi, chỗ nào cũng im lìm, vội vã và xám ngoét. Lâu lắm mới thấy lại những chiếc tầu điện bò ngoằn ngèo như thời Đông Đức xưa kia. Những quán ăn giống trong những bộ phim từ thập niên trước, thưa thớt, ảm đạm và cũ kỹ... Ngay cả siêu thị cũng èo uột, rặt su hào không lá trọc lốc và cái gì cũng đắt đến bất ngờ. Dân chúng dường như đã trốn đi đâu hết. Cái này được gọi là nơi để sống ư em?



Chúng tôi lên một chiếc xe mười hai chỗ ngồi và đi như điên trong đêm để đến khu nghỉ đông. Chưa bao giờ tôi có cảm giác nhỏ bé đến thế trong bóng đêm hun hút và hai bên đường cứ thăm thẳm, vun vút những rừng là rừng. Trong đêm, chúng dựng thành vách như đá, cứ sừng sững, lúc xám đen, lúc trắng toát... Trước thiên nhiên bao la, con người chợt thu mình lại nhất là ở một vùng đất lạ. Tôi bỗng nhớ nhà. Nhớ cái chỗ nằm êm ái đêm đêm và chiếc gối lông ngỗng mềm mại... Nhưng tất cả nỗi thất vọng được trả công xứng đáng, khi chúng tôi đến nơi.

Phần Lan đất rộng người thưa, lắm rừng nhiều đồi. Mùa đông rất lạnh và chính nhờ thế, đó là nơi nghỉ đông lý tưởng nhất khu vực. Chưa bao giờ sau gần một phần tư thế kỷ sống ở Châu Âu, tôi thấy một nơi nhiều tuyết đến thế. Mênh mông và toàn bích đến rợn người! Những căn nhà gỗ xinh xinh như bao diêm xếp trên mâm tuyết trắng phau miên man vô tận, ngoắt ngéo đầy ngẫu hứng như trong những câu truyện cổ Andersen, Grim... Mùi gỗ thông ngái thơm, mùi tuyết sạch đẫm sương, mùi không khí trong veo rót tự trời cao...

Và sự sống bừng lên nhảy nhót vũ điệu của lửa hắt ra từ những căn nhà gỗ sực ấm mùi bỏng rang. Lũ chúng tôi gần như gào lên, ào ra, nằm lăn trên tuyết, giẫy đạp tơi bời để cái thứ hoang lạnh ấy bám đầy quần áo. Tôi cô đơn giữa thành phố đầy ánh đèn, đầy người, nhưng ở đây, vùng ngoại ô ngập trong tuyết, cảm giác ấy tự nhiên bỗng biến mất như chưa hề tồn tại. Lần đầu tiên tôi yêu tuyết. Yêu cái ngập tràn vô tận ấy ngay trong khoảnh khắc, sau bao nhiêu năm sống trên xứ tuyết mà không thể yêu được tuyết. Đó là điều chính tôi cũng không lý giải nổi. Tại sao ta yêu một điều ngỡ ghét đến mãi mãi trong đời...?



Đêm, nằm trong căn nhà gỗ ngan ngát mùi rừng, trên những chiếc giường xinh xắn cũng ngan ngát mùi gỗ thông, nghe tuyết rơi như rắc bông ngoài hiên, lửa reo trong lò sưởi, nghe nhạc Paul... Tắm hơi ngay trong nhà, với thứ hương liệu ngai ngái tự tay mình pha chế... Vắt đến kiệt mồ hôi, nghe da khô rang và cổ họng ran rát vì mất nước. Đang nóng bốc hơi nhễ nhại, mấy đứa can đảm trần truồng chạy ra mái hiên gỗ, vùi mình trong tuyết, nghe mạch máu rần rần muốn vỡ tung tê dại... Một trải nghiệm hiếm có. Những bọt Champagne hình như đang vỡ trên da...

Suốt đêm ấy, cả lũ hát karaoke từ cái Sony Waio lởm khởm của tôi. Hát đủ thứ nghĩ ra, thứ có trong máy và cả thứ không có trong máy. Miễn là được gào ra... Hát đến vỡ giọng, khan tiếng...Và những trò chơi thâu đêm từ thời sinh viên, từ thời để chỏm... từ Đông sang Tây, hết kim đến cổ... Cho đến khi mấy con giời nghĩ ra cần phải chợp mắt thì mặt trời đã lóe bên hiên. Tuyết chói lên như lời chào thơm phức mùi bánh mới. Giòn tan những cái vòng cung rắc vừng vàng rộm, cà phê thơm lừng đen nhưng nhức mới pha...

Nhưng chả ai còn chờ được nữa. Từng đoàn người trượt tuyết chốc chốc lại vụt qua bên cửa rồi mất hút vào mênh mông. Ban ngày, rừng tuyết đẹp đến ngây dại, gọi mời đầy kích thích mê hoặc. Lũ người ham chơi lại rối rít cuống quýt, giục nhau thuê gậy thuê giày trượt. Như thể nếu chậm thì sẽ không còn cơ hội, như thể ngày mai tuyết sẽ tan mất.



Cuối cùng thì tôi cũng biết thế nào là trượt tuyết sau mấy tiếng ê ẩm vì ngã. Tôi trượt dở nhất trong đám, ít nhất đó cũng là kết luận được mọi người nhất trí cao, mà hào hứng nhất - lại là cô con gái mười tuổi - chậc, nó quán quân ngoại hạng về môn này.

Rồi, dù đấng nam nhi duy nhất trong đoàn đã mang ra cốc nước lọc để dưới chân dốc như phần thưởng thiết thực nhất cho người thắng cuộc, chúng tôi vẫn không thể nào về đích. Những con rùa ì ạch bám vào đống tuyết cả đám, có lúc như vón cục lại vì ngã dây chuyền, cực kỳ nguy hiểm trên đường trượt lao vun vút của dân chuyên nghiệp. Và cuối cùng, lũngười lớn ham chơi chúng tôi cũng đồng thanh nhất trí rút ra được một chân lý: trượt tuyết là môn thể thao làm người ta... ngã nhiều nhất!

 Cô bé mắt nâu của tôi ngã vào vòng tay người yêu sau chặng đường bám đầy tuyết trắng. Nhìn họ, tôi tìm được câu trả lời, cái gì khiến em đến đây, ở lại vùng đất hoang vu trong khi mức lương ở Hà Nội cũng ngang ngửa, bên cạnh gia đình và thành phố quê hương không có tuyết. Cái gì gọi em đến, giữ em ở lại, nếu không phải là tình yêu?

Và nụ cười lấp lánh ánh ngọc của em, còn tỏa nắng mãi chăng, nếu thiếu đi cốc nước tiếp sức của chàng sau mỗi chặng đường đua...


Suối trong rừng đông ở Phần Lan - Ảnh: Internet


Vèo cái hết hai ngày cuối tuần chơi như vã ở khu nghỉ đông, tôi chợt nhận ra, Helsinki không hề lạnh. Dưới sân nhà, đôi cánh mỏng như sứ trắng của chùm hoa tuyết đang âm thầm chui lên. Long lanh đôi mắt nâu và mái tóc màu hạt dẻ. Tôi thấy mình vừa đi đâu đó rất xa...

Mùa đông đang về. Nơi ấy, những con tầu đang nghiêng mình mắc cạn. Những dòng sông không xa khơi có phải là dòng sông chết? Những con tàu không căng buồm, có phải là những con tàu không thể vượt đại dương?

Em có biết không, đôi mắt màu hạt dẻ trong rừng thông ngày ấy, ở Helsinki, vẫn nhắc tôi tin về một điều kỳ diệu của tình yêu.

Mùa đông sẽ qua đi. Mùa đông luôn quay trở lại như một quy luật muôn đời. Nhưng nếu không còn mùa đông, ta có biết nỗi niềm chờ đợi của những bông hoa tuyết kiên nhẫn vùi mình trong băng.

Đợi mùa xuân về đó, em nhỉ... dù có thể rất lâu... dù có thể đâu đó đã thấy xuân... Nhưng nơi này, mùa xuân không thể không quay trở lại.

Phải không em?

Bài và ảnh: Thymianka Thảo Nguyên, từ Berlin - Ngày 26-1-2013


 

Theo dòng sự kiện

 

Xem tiếp...

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn