Trúc Quỳnh, một CTV lâu năm của NCTG
Hôm nay, tôi lại góp thêm vài câu chuyện cười ra nước mắt cóp nhặt được sau những chuyến đi.
Người Việt ở Sài Gòn
* Tại chợ Bến Thành
Lần đầu tiên cầm tiền Việt Nam, chồng tôi chưa kịp nhận diện giá trị tiền. Lúc hai vợ chồng vừa xuống khỏi taxi đến chợ Bến Thành thì một người đàn ông tật nguyền một chân chống nạng đến xin tiền. Chồng tôi rút luôn gần hai trăm ngàn ra đưa. Tôi giật mình:
- Ối! Sao lại cho nhiều thế?
Lúc tôi quay sang nhìn thì người đàn ông “tật nguyền” ấy - chắc nghĩ tôi sẽ giật lại số tiền đó hay sao mà nhanh như chớp, hai tay nhấc hai cái nạng, vác lên vai, co hai chân chạy thẳng. Ha ha ha. Chồng tôi lúc đầu choáng, xong lăn ra cười. Đến giờ mỗi khi nhắc lại vẫn cứ cười.
* Tại quầy lễ tân Khách sạn Riverside Sài Gòn
- Anh chị cho xem giấy kết hôn?
- Chúng tôi không mang theo. Thế anh không thấy vợ chồng chúng tôi mang cùng họ trong hộ chiếu và cùng đến từ Đan Mạch à?
- Nhưng đây là khách sạn 4 sao. Tất cả khách sạn 4-5 sao đều yêu cầu như vậy.
- Chúng tôi xưa giờ toàn ở khách sạn 5 sao, hôm nay hết phòng nơi khác mới đến khách sạn 4 sao của anh để ở đấy chứ. Có thấy nơi nào quy định vậy đâu?
- Không, khi một người Việt đi với một người nước ngoài thì bắt buộc xuất trình giấy kết hôn.
- Thế người yêu đi với nhau cũng không được à?
- Không, vì có thể là gái mại dâm.
- Thế anh nói vợ tôi là gái à?
- Vâng, không có giấy kết hôn thì bị coi là vậy.
(Kết quả sau đó: Suýt choảng nhau!!!)
* Ngoài đường
Hai vợ chồng tôi về Việt Nam chơi, mấy người chạy xe ôm cứ mời đi không ngớt (mà thiệt lạ, người ta mặc váy mà cứ mời đi xe ôm thì ngồi kiểu gì nhỉ??!). Tôi luôn miệng trả lời không, lấy lý do là vì thích đi bộ ngắm phố phường hơn.
Nhóm xe ôm bám nhì nhằng cả 15 phút không được, mới buông giọng: “
Xời ơi, keo gì mà keo thế? Nói cho cô em biết, cô em lấy chồng Tây thì phải chia sẻ cho đồng bào một chút, nhá?”.
* Trong công viên nước
Hai vợ chồng và mấy đứa cháu đi công viên nước chơi, tôi đang chơi bóng dưới hồ tạo sóng với cháu gái thì một gã bơi đến:
- Em ơi, sao em lại đẹp quá vậy? Mà người vừa nãy đứng cùng em là chồng em hả? Ôi, sao em lại lấy chồng Tây, anh là người Việt Nam, cũng đâu đến nỗi nào. Em bỏ nó, em lấy anh đi, nhé em!
Mặc tôi ngó lơ, hắn cứ “bao vây” bằng những hành động và lời nói cợt nhả như thế dưới bể bơi hàng chục phút đến khi tôi không chịu nổi phải trèo lên bờ.
Người Việt ở Hà Nội
* Tại khu phố cổ, lúc 10 giờ đêm
Hai vợ chồng dắt cô cháu gái đi chơi, nhìn thấy con búp bê trong cửa hàng đẹp quá, tôi ghé vào định mua cho cháu thì:
- Ê ê, mười giờ đêm rồi, có biết phải mua gì chưa? Chắc chắn mua thì hẵng vào, nhá! - bà chủ cửa hàng chua một chất giọng còn mạnh hơn cả… giấm.
- Chưa coi hàng chất lượng ra sao, sao biết chắc mua hay không hả cô? - tôi hỏi lại.
Nghe vậy, bà chủ nhảy lên, tưởng muốn chạm nóc nhà.
- Chắc thì hẵng vào, muộn rồi, không thì… xéo… cút xéo thẳng, đừng vào nhá.
Hết hồn!
Người Việt ở Hạ Long
Tôi ngủ dậy muộn trên tàu du lịch ở vịnh Hạ Long, lúc nhìn xuống thấy có 2 cô gái trẻ trên hai chiếc thuyền (chợ nổi) treo bán đủ thứ bánh kẹo đang trò chuyện rất to. Không biết tôi là người Việt Nam, một cô chỉ vào chồng tôi, cười hả hê nói:
- Này, lúc nãy tao mới bán cho ông Tây kia cái hộp bánh 220 ngàn đấy, lãi hẳn 200 ngàn mày ạ, hí hí hí.
- !!!
Người Việt ở Sapa
Chồng tôi vào chợ Sapa hỏi mua giúp tôi một chai nước tẩy sơn móng tay. Hai bà bán hàng nói với nhau (rất to): “
Nhớ xé cái mác giá đi, trên đó ghi có 2 ngàn à”. “
Ừ! Thế nói nó giá bao nhiêu nhỉ. Năm chục ngàn nhỉ?”. “
Ừ!”.
- Fifty thousand Dong! (Năm chục ngàn) - bà ta nói với chồng tôi.
Tôi đứng đó, bật cười:
- Chứ không phải cái lọ đó giá chỉ 2 ngàn thôi sao hả chị?
Tẽn tò!
Người Việt ở Pháp
* Trong nhà hàng Cây Ớt – Quận 13, Paris
Hai vợ chồng chọn được 5-6 món, hào hứng ngồi chờ. Bàn bên cạnh là hai thực khách Pháp.
Chủ nhà hàng mang ra một nồi thịt kho tộ, một đĩa xào (giống tôi đã đặt) nhưng lại bỏ lên bàn của hai vị khách Pháp. Có lẽ vì là người nước ngoài nên họ không biết, bắt đầu cắm cúi ăn.
5 phút sau, dường như phát hiện ra sự nhầm lẫn, bà chủ liền chạy ra, không nói câu nào, giựt mạnh nồi thịt kho và đĩa xào từ bến đó bỏ sang bàn tôi. Mặc kệ hai vị khách kia miệng đang há, tay đang cầm đũa cắm vào nồi thịt.
- Này chị ơi, nhầm lẫn thì làm lại chứ bắt chúng tôi ăn thừa à? - tôi hỏi.
- Nhầm có mấy phút mà làm sao?
- Không, chị phải làm lại chứ. Khách người ta ăn vào rồi còn gì.
- Không. Chi mà khó tính dữ vậy. Nhầm có chút xíu mắc chi tôi làm lại - mặt bà chủ cau có.
- Vậy chị cho tính tiền nước đi, chúng tôi không ăn nữa - tôi chán nản nói.
Hai vợ chồng chủ quán mang hóa đơn xuống bàn, rồi nói với nhau:
- Lần sau nhớ mặt hai đứa này, đừng cho vào nhá.
- Cũng chẳng ai muốn đến nữa đâu chị ơi - tôi lắc đầu cười méo mó.
- Đến có mà tao tát vào mặt, nhá! - bà chủ tru tréo như còi xe lửa.
Ôi, nghe muốn xỉu.
Còn bạn thì sao? Bạn đã gặp những chuyện tương tự như vậy bao giờ chưa?