GIỌT LỆ TRONG HỒN (39)

Thứ sáu - 02/11/2007 23:28

(NCTG) Người lính canh chấm dứt bài kinh cầu, cuốn tấm thảm rồi đến cạnh tôi, và đặt tay cạnh tay tôi.

- Mayumi ạ, chắc chắn cô là người Nhật, vì da cô trắng thế. Cô nhìn đây này, để tay tôi cạnh tay cô mới thấy da tôi sẫm thế nào!

Tôi mỉm cười, nhưng trong dạ tôi hiểu ý đồ của cô ta. Cô ta chỉ làm bộ thân thiện với tôi, nhưng trong thực tế cô coi tôi là tên khủng bố.

Xuất phát từ cách cư xử của vợ chồng Henderson, tôi thấy rằng những cuộc hỏi cung tôi không được “tốt đẹp” như họ hy vọng. Họ phải đổi chiến thuật và đưa đến một nữ phiên dịch viên tiếng Nhật; tôi nhận ra người này. Tôi đã thấy cô ta tại khách sạn nơi tôi và Song Ir ở tại Manama. Tôi còn nhớ đôi lúc tôi phát hiện rằng cô ta để ý chúng tôi tại căn sảnh, hoặc cũng có lúc cô đi theo chúng tôi ngoài đường. Tôi điên người vì không nhận ra ngay cô ta là gián điệp!

Người phụ nữ tên là Okubo này gạn hỏi tôi về thời gian tôi sống cùng “Shinichi” ở Nhật, và tôi cũng trả lời cô ta như với Camilla. Cô ta dịch những câu tôi trả lời Henderson, và dịch những câu hỏi của ông ta cho tôi.

Một bận, Henderson ra hiệu cho Okubo ngừng lại và vừa ngẫm nghĩ, ông vừa bảo tôi:

- Chui Hui à – ông nói chầm chậm -, cô phải biết là hiện nay, có vô số điệp viên Nam Hàn đang ở Bahrein và họ đề nghị chúng tôi trao cô cho họ. Chúng tôi làm tất cả để giúp đỡ cô. Nếu cô chịu cộng tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ tạo điều kiện để cô trở về Trung Quốc. Nhưng nếu cô vẫn tiếp tục nói dối chúng tôi, chẳng còn cách lựa chọn nào khác ngoài việc đưa cô tới Hán Thành. Cô hãy suy nghĩ xem!. – Henderson ngừng một chút để tôi hiểu kỹ điều ông nói, rồi ra hiệu cho Okubo tiếp tục.

Khi họ dò hỏi về những chuyến đi Âu Châu của chúng tôi, tôi trả lời rất chắc chắn. Tôi đấu trí với Henderson và từng bước, từng bước, tôi cứ phải chịu thua. Khi Henderson hỏi về lúc lên chuyến bay 858, tôi đáp rằng chúng tôi bị kiểm tra rất ngặt nghèo: người ta xem xét rất kỹ cả hành lý, cả người chúng tôi.

Henderson không hề tin rằng tôi vô tội vì cứ mỗi lần nhắc đến “gia đình”, tôi lại òa khóc. Nhưng tồi tệ nhất là khi ông hỏi tại sao tôi lại sử dụng độc dược. Tôi trả lời như thể tôi là một cô nữ sinh ngù ngờ, ngốc nghếch.

- Vì Shinichi bảo tôi thế!

Sau đó, Okubo gạn hỏi: tôi cảm thấy thế nào về Shinichi. Tôi biết trước là thế nào họ cũng sẽ hỏi tôi điều này. Tôi đã nhắc đến chuyện Kim Song Ir là một người rất “trượng nghĩa”, có điều, dầu sao đi nữa tôi vẫn là một phụ nữ trẻ chín muồi và tôi đoán rằng đại diện những nền văn hóa khác cố nhiên sẽ nghi rằng chúng tôi có quan hệ tình cảm với nhau. Nói thực là trước chuyến đi Châu Âu đầu tiên, ở Bình Nhưỡng, tôi đã nhắc thượng cấp của tôi về điều này. Ngoài ra, cứ nghĩ đến đi phải công tác là tôi lại mất hồi hộp, và tôi hay e thẹn nên không thể bỏ qua một chuyện như thế. Nhưng khi tôi đặt câu hỏi, “sếp” của tôi kêu ầm lên.

- Đồng chí nghĩ kiểu gì vậy, chúng ta lấy đâu ra tiền để thuê hai phòng cho các vị?

Rồi ông ta nhìn tôi như thể tôi vừa phạm phải một sai lầm ý thức hệ gì đó. Tôi là điệp viên đặc biệt, như thế tôi có nhiệm vụ phải vượt qua mỗi khi cảm thấy điều gì không chắc chắn.

- Trong những chuyến đi, cô và Shinichi ở cùng phòng phải không? Toi nghĩ là chắc cô và ông ấy không có chuyện gì? – Okubo hỏi.

- Không, tất nhiên là không rồi – tôi nhảy dựng lên. – Ông ấy như là cha tôi mà.

- Phòng cô và ông ấy đặt thường có hai giường, hay một giường đôi?

- Giường đôi.

- Cô thay quần áo ở đâu?

- Trong buồng tắm.

- Khi tắm rửa, cô có khóa cửa?

- Hẳn rồi, sao không?

- Cô thấy Shinichi khỏa thân chưa?

Tôi cứng người vì ngạc nhiên.

- Cái gì cơ?

- Ví dụ - Okubo điềm nhiên tiếp tục hỏi – cô thấy vết khâu sau một ca phẫu thuật ở bụng Shinichi chứ?

- Không, nhưng tôi biết ông ấy có một ca mổ ở bụng.

- Cô này, cho chúng tôi biết - trước mặt Hendersen, Okubo nhìn sâu vào mắt tôi -, ngoài Shinichi, cô đã ngủ với những người đàn ông khác chứ?

Tôi lặng thinh.

- Cô đã đạt cực khoái bao giờ chưa?

Im lặng.

- Là một nữ điệp viên, cô đã từng mồi chài đàn ông phỏng?

Im lặng.

- Trong đời cô, làm tình với Shinichi là sướng nhất hả?

- Tổ sư bố mày! – tôi gào lên bằng tiếng Anh. – Ông ấy già thế rồi, trời ơi!

- Vậy hả? – Hendersen nói xen vào. – Nghĩa là ông ra có cố gắng, nhưng mà không thành?

Trừng trừng nhìn ông ta, tôi giận điếng người. Tôi tìm cách trả lời, nhưng cơn thịnh nộ trong tôi tích tụ đến mức tôi chỉ biết thở ra và lẩm nhẩm một câu gì đó.

- Chán nhỉ? – Okubo nhận xét. – Theo biên bản mổ tử thi thì cái ấy của Shinichi khủng khiếp đấy!

Trần Lê chuyển ngữ - Còn tiếp


 

Theo dòng sự kiện

 

Xem tiếp...

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn