Qua điện thoại, chúng tôi đặt phòng tại Khách sạn Intercontinental và đi taxi tới đó. Ở khách sạn, hầu như cả ngày chúng tôi chỉ ngủ vùi. Chả có việc gì cả, chỉ phải chờ đợi.
Sáng thứ Hai, chúng tôi đã muốn mua vé đi Roma, nhưng văn phòng vé bảo hết chỗ, phải chờ đến thứ Ba.
Trong ngày, chúng tôi đi vòng vèo khắp Manama để nhập vai du khách Nhật, nhưng cả tôi và Kim đều chẳng nhớ là đã thấy gì. Chúng tôi cũng mua vài thứ lặt vặt để tiêu thời gian. Kim mua vài chiếc bánh mỳ kẹp thịt và chút hoa quả cho bữa tối để ăn trong khách sạn.
Đang ăn, bỗng có chuông điện thoại. Tôi sững sờ đến mức làm rơi quả chuối trong tay. Không ai biết chúng tôi đang ở đây, kể cả các “sếp”. Không có lý do gì để bất cứ ai gọi điện cho chúng tôi cả!
Tôi liếc nhìn Kim và mặt tái đi. Kim nhìn thẳng vào mắt tôi rồi cầm điện thoại.
- Vâng?
Kim nghe chừng một phút rồi đặt điện thoại. Ông đứng dậy, tay chắp sau lưng và đi về phía cửa sổ. Tôi hỏi có gì đáng ngại không, nhưng ông không đáp. Nhìn mặt ông, tôi biết ông đang căng thẳng. Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, miệng khô khốc. Vài phút sau, chuông điện thoại lại kêu. Kim lại nhấc máy rồi ra hiệu tôi mang hộ chiếu cho ông. Tôi đưa ông. Ông đọc tên và số hộ chiếu chúng tôi, rồi đặt máy.
- Đại sứ quán Nhật họ gọi. – Ông thở dài rồi nói tiếp. - Đừng lo! Không dễ truy ra chúng ta đâu.
Tôi nhìn vào mắt ông.
- Cháu không thể tin được! - Quả thực là tôi không hề tin. Đột ngột, tôi có cảm giác là nhà chức trách biết rõ chúng tôi là ai và đang ở đâu.
Kim nhún vai, nét mặt vô cảm. Tôi đứng lên dọn bàn khi chuông điện loại lại kêu. Kim nhác mấy, nghe một chút rồi đặt xuống.
- Mayumi, ở sảnh dưới nhà có hai nhân viên của tòa đại sứ Nam Hàn. Họ muốn lên gặp chúng ta. Cô hãy giả ngủ nhé, để tôi xử lý mọi việc.
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa. Kim mở cửa và hai người đàn ông bước vào.
- Xin lỗi các anh – sau khi chào hỏi, Kim nói -, nhưng cháu nhà tôi mệt quá, nó đang ngủ.
Ba người ngồi vào bàn. Hai người Nam Hàn không nói tiếng Nhật nên cuộc trò chuyện diễn ra bằng thứ tiếng Anh “giả cầy”. Bực bội và bất lực, nhiều khi họ văng tục bằng tiếng Cao Ly, nhưng Kim “thủ vai” của ông rất hoàn hảo.
Cuối cùng, hai nhân viên sứ quán nói thẳng. Họ cho biết chuyến bay số 858 tới Hán Thành của Hãng Hàng không Korean Air đã mất tích cùng 115 hành khách trước khi hạ cánh ở Băng Cốc, họ nghĩ rằng nó đã bị rơi. Nghe giọng họ, tôi cảm giác họ nghi chúng tôi có liên quan đến vụ này và họ hỏi, chúng tôi muốn đi đâu tiếp.
Tôi hình dung trước mắt chiếc máy bay bị rơi. Phải thú nhận rằng trong khoảnh khắc ấy, tôi không thấy có chút áy náy lương tâm nào, tôi còn mừng rỡ vì nhiệm vụ của chúng tôi đã được hoàn thành, chúng tôi đã trung thành với lãnh tụ Kim Nhật Thành và Kim Chính Nhật. Tôi chắc mẩm rằng sẽ không có Thế vận hội 1988 tại Hán Thành và rằng, một bước tiến dài đã được thực hiện cho sự nghiệp thống nhất hai miền Nam - Bắc mà tôi cũng được góp phần.
Hai người Nam Hàn tạm biệt và cho biết hôm sau họ sẽ trở lại. Vài giờ sau, có tiếng gõ cửa. Kim hé mở. Ai đó ném một hộp kẹo sô-cô-la vào phòng rồi đi ngay. Rõ ràng là chúng tôi đã bị theo dõi!
Đêm hôm ấy tôi không tài nào chợp mắt. Kim mệt mỏi và ngủ li bì, cả đêm ông ngáy rất to. Tôi thì nhìn trân trân lên trần nhà và cứ vài phút lại liếc đồng hồ. Gần như tôi bị tê liệt. Tôi nghĩ rằng việc chúng tôi bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian!
Đến sáng, Kim vẫn ngủ mê mệt. Tôi đánh thức ông và hối hả sắp xếp hành lý cho kịp chuyến bay. Khi đã xong xuôi và tôi đang bước ra cửa, Kim gọi tôi:
- Mayumi, chờ chút đã!
Tôi quay lại. Gương mặt Kim nghiêm nghị, tôi không chịu nổi và phải rời ánh mắt ông. Ông thọc tay vào túi áo và đưa cho tôi bao thuốc Marlboro mà ông có nhiệm vụ cất giữ tới nay.
- Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra – ông nói và khi tôi nhận bao thuốc, tôi thấy tay ông run rẩy.
Tôi nghĩ rằng cả hai chúng tôi đều biết thế là mọi sự đi toi! Tuy nhiên, cho đến lúc ấy, cả tôi, cả Kim đều không hề nghĩ đến việc phải dùng thuốc độc. Vì cũng không rõ là chúng tôi có đủ can đảm làm điều đó hay không!
Trần Lê chuyển ngữ - Còn tiếp
Theo dòng sự kiện
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn