Từng là học sinh chuyên Anh trường Hà Nội-Amsterdam, với học lực giỏi, Vũ Nguyễn Hà Anh được học bổng dự bị đại học tại Anh. Rồi, sau 2 năm học dự bị, cô lại được học bổng tại Đại học Reading và đây là một nỗ lực đáng kể đối với sinh viên nước ngoài (hiện, cô đang học năm cuối của trường). Say mê âm nhạc, có chất giọng tốt, truyền cảm và trầm ấm, Hà Anh còn được học bổng một năm tại Khoa Thanh nhạc, Học viện Âm nhạc Anh Quốc (London).
Trong cuộc thi người mẫu quốc tế kể trên, trong số hơn 100 người mẫu "sáng giá" đến từ châu Âu (nhiều nhất là Anh), Hà Anh là thí sinh châu Á duy nhất và cũng mới là người mẫu không chuyên. Tuy nhiên, cô đã chinh phục Ban giám khảo với các thông số rất "chuẩn" (cao 1m75; cân nặng 54kg; ba vòng đo: 85-60-93), để được ngôi vị đầu với nhận xét rất nồng hậu: "Em là người có rất nhiều tiềm năng để trở thành một người mẫu thành công, có bản lĩnh. Ở em có sự tự tin, sự mềm mỏng xã giao tuyệt vời và phong cách biểu diễn cuốn hút, quý phái một cách tự nhiên, không kiểu cách như là một tài năng thiên phú".
Được biết tin vui từ chính mẹ của Hà Anh, chị Nguyễn Võ Lệ Hà, một cây bút dịch thuật và sáng tác rất gần gũi với "phái đẹp" trên mặt báo "Phụ nữ Việt Nam", tôi đã lập tức tận dụng "kỹ thuật tân tiến" - mạng Internet - để "lấy hẹn" và có ngay với cô một cuộc trao đổi ngắn, nhưng cũng kéo dài chừng 2 tiếng và khiến Hà Anh mệt nhoài vì... đói sau 1 ngày làm việc và học tập cật lực, mà chưa được ăn bữa tối dù khi đó đã là... 11 giờ đêm. Biết tính cách của Hà Anh - tự tin, cởi mở, thái độ dám sống chân thật với bản thân, dám nói những gì mình nghĩ, dám bảo vệ những chính kiến của mình - chúng tôi thỏa thuận sẽ nói thật ngắn gọn, nhưng thẳng thắn và không né tránh.
Sau đây là một phần nội dung cuộc nói chuyện ấy, được ghi lại đúng như phong cách của một cuộc trao đổi trên mạng Internet!
- Giải em thi vừa rồi có "tầm vóc" đến đâu?
- Đây là một cuộc thi được tổ chức bởi hai công ty rất có uy tín ở London và Pairs, mà thông tin anh có thể tìm hiểu thêm ở websites. Có rất nhiều cuộc thi người mẫu lớn nhỏ diễn ra trên thế giới, và cách anh nhìn về "tầm vóc" thế nào cũng khác nhau. Nếu anh nhìn vào cuộc thi "America's next top models", anh nghĩ là nó to, vì nó được nói nhiều trên thông tin đại chúng, nhưng thực ra đó chỉ là một show truyền hình. Cuộc thi em tham gia thiên về chuyên nghề và rất đáng kể đối với giới người mẫu bọn em. Đây là cuộc thi mở, tất cả mọi người đều có thể gửi đăng ký tham gia, chuyên nghiệp cũng như bán chuyên nghiệp, bởi họ muốn tìm ra một khuôn mặt mới.
Cuộc thi chia làm 2 phần. Phần 1 là sơ khảo, lúc dó thí sinh gửi đăng ký kèm bộ ảnh, Ban giám khảo sẽ căn cứ vào ảnh và quá trình hoạt động của mình để quyết định xem mình có được vào vòng trong không. Phần 2 là chung kết, gồm có trang phục bikini và phỏng vấn riêng - ở đây, phần phỏng vấn không phải là ứng xử trước đám đông như thi hoa hậu; chung kết diễn ra trước Ban giám khảo, báo chí và người trong ngành thôi, chứ không mang tính chất show (không có khán giả).
- Trước khi thi, em nghĩ ra sao về khả năng thắng cuộc?
- Đến với cuộc thi, thực sự em không để ý đến khả năng thắng cuộc lắm, nhưng em cũng vẫn rất tự tin để chuẩn bị cho tốt nhất. Tất nhiên, ở đâu đó trong sâu thẳm em vẫn có hy vọng, nhung vì em biết em có tính cạnh tranh khá cao, nên đi thi mà coi chuyện thắng cuộc là lớn thì dễ ảnh hưởng đến tâm lý, nên em cố gắng coi nó là một cuộc học hỏi kinh nghiệm để có thể cố gắng hết sức mình, nếu thắng cuộc được thì rất tốt, bằng không thì cũng là một kinh nghiệm cho bản thân.
- Chiến thắng này có thể coi là một bàn đạp rất tốt cho em nếu em chọn con đường người mẫu chuyên nghiệp?
- Có thể coi là như vậy, nhưng nó không quyết định liệu em có thành công hay không. Là một bàn đạp thì đúng vì là cơ hội được nhiều công ty người mẫu chú ý đến, hơn nữa củng cố thêm niềm tin cho bản thân, biết rằng mình có thể thử sức ở bất kỳ nơi đâu, nhưng thành công còn tùy thuộc vào quyết tâm.
- Trở lại những năm tháng đến trường, từ bao giờ em có ý muốn trở thành một "người của công chúng", tham gia các hoạt động xã hội, biểu diễn?
- Từ khi em lên năm, đã tham gia múa hát trên chương trình "Những bông hoa nhỏ". Có lẽ là ban đầu do gia đình hướng và ủng hộ, về sau tự nhiên có cứ... tự nhiên diễn ra như vậy. Em thừa hưởng nhiều từ mẹ, còn khả năng viết lách, cảm nhận văn chương, mọi thứ xung quanh mình có lẽ hình thành từ nhỏ: nghe ông bà kể truyện cổ tích (ông nội của em là nhà văn Vũ Tú Nam, bà nội em trước là TBT báo "Phụ nữ Việt Nam"), kích thích trí tưởng tượng, sau lớn lên thì đọc sách, báo trong gia đình...
Tuy nhiên, thời đi học, em chỉ tham gia hoạt động người mẫu ở các chương trình do các anh chị ở trường tổ chức vì gia đình em rất ý thức giữ cho em tập trung học hết Trung học một cách tốt nhất.
- Thấy báo chí nói các nhà thiết kế mẫu nổi tiếng nhất cũng muốn "đầu tư" vào em?
- À vâng, đó cũng là những cuộc gặp gỡ rất tình cờ! Anh Võ Việt Chung là em quen do đợt khi hoa hậu vừa rồi, anh ấy gặp em và hai anh em cảm thấy rất hợp. Còn Tôn Hiếu Anh thì hay thiết kế các mẫu quần áo biểu diễn cho em...
- Em quyết định sẽ theo nghề người mẫu chuyên nghiệp?
- Vâng, có lẽ vậy...
- Tức là cũng đồng thời phải đối mặt với nhiều định kiến trong xã hội, và những lời ra tiếng vào...
- Em nghĩ là mỗi người có một cuộc sống riêng và có quyền quyết dịnh cuộc sống của mình. Chừng nào việc làm của mình là chân chính, và không vi phạm đạo đức hay pháp luật, thì có lẽ em cũng không lo gì việc phải đối mặt với định kiến. Chưa kể, gia đình và những người thân quanh em rất ủng hộ quyết định sự nghiệp của em!
Tất nhiên, em biết là để khẳng định mình là một cá nhân với những tiếng nói riêng luôn luôn khó khăn...
- Một ngày của em, từ sớm đến đêm...
- Mỗi ngày em một khác, tùy! Như hôm nay thì... sáng làm nốt bài luận cho kịp nộp, ăn trưa, nói chuyện với anh, lên London làm casting cho một girlband, quay trở về nói chuyện với anh, nấu cơm ăn uống, nghỉ ngơi rồi tiếp tục làm luận để sáng mai nộp! (cười)
- Em thích hợp với kiểu trang phục "táo bạo"?
- Em không nghĩ đó là táo bạo. Em thích thoải mái, trẻ trung, gợi cảm!
- Gợi cảm... có trái với... Hạnh trong Công - Dung - Ngôn - Hạnh không nhỉ?
- Không! (cười). Nói về Đức Hạnh ấy... sự gợi cảm không quyết định đức hạnh của người phụ nữ. Đức hạnh là cái người đó có bên trong, là tính cách và tâm hồn.
- Bí quyết để giữ sắc đẹp?
- Là sống lạc quan và tự tin (cười) Chứ em chưa chưa tốt nghiệp đại học thì còn chưa có nhiều thời gian "làm dáng" cho bản thân.
- Nhưng về mặt... kỹ thuật? Nhịn ăn?
- Không, em ăn đầy đủ (cười). Không ăn làm sao có đủ sức mà làm việc? Em may mắn có thể hấp thụ tốt nên chưa bao giờ cần ăn kiêng cữ để giữ người cả. (cười)
- Mà... em cao như vậy (1m75) là thừa hưởng của ai?
- Từ gien nhà nội: bố em cao... 1m83!
- Chuyển sang chuyện nhẹ nhõm đi. Tình yêu nhé! Anh chàng Eric chụp ảnh cùng em là ai vậy?
- Eric chỉ là tên gọi em đặt ra vậy thôi, người yêu em cũng là người Việt, là nghiên cứu sinh bên này, làm về Công nghệ tin học, xử lý ảnh nhận dạng.
- Dự định trong tương lai gần?
- Trong tình yêu hay bình thường ạ?
- Tùy em, cái gì nói được... thì nói!
- (Cười) Vậy, trong tương lai gần, em sẽ tìm hiểu và chọn cho mình một công ty quản lý tốt nhất, để có thể yên tâm hoạt đọng thời trang. Và có lẽ sẽ vẫn ở ngoài này, ít nhất trong vòng 1 năm tới (cười).
- Còn về... hát hò, nghe mấy bạn ở trường Amsterdam bảo em hát hay từ khi còn đi học... và bây giờ các cô người mẫu cũng hay đi hát...
- Chiều nay em vừa đi thử giọng cho một ban nhạc nữ, họ rất thích em. Đúng là giờ có nhiều người mẫu đi... hát, nhưng em nghĩ mình thực sự có năng khiếu và thực sự đó là niềm say mê thì mình sẽ khác...
- Câu hỏi... cũ mèm: quan niệm của em về cái đẹp của phụ nữ?
- Bên trong là một tâm hồn nhân hậu và hướng thiện, bên ngoài có thể là vẻ xinh xắn, hoặc vẻ quyến rũ, hoặc... duyên thầm. Rất khó để định nghĩa vẻ đẹp bề ngoài, tùy theo cảm nhận của mỗi người.
- Quyến rũ có phải là một yếu tố không thể thiếu của người phụ nữ?
- Vâng, phụ nữ nên cảm thấy mình quyến rũ và tự tin với chính bản thân mình.
- Và em là người như thế?
- Vâng.
- Em bằng lòng với những gì em đang có?
- Em hạnh phúc với những gì mình được thừa hưởng: ngoại hình, khả năng, trí tuệ. Trong cuộc sống bản thân, bạn bè, tình yêu, em rất bằng lòng. Còn trong sự nghiệp thì đây mới là bước khởi đầu: còn quá sớm để tự bằng lòng.
- Vậy, chúc em thành công!
(*) Một phần bài viết đã được trích đăng trên báo "Tiền Phong".
Trần Lê thực hiện
Theo dòng sự kiện
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn