Minh họa: Internet
Ngày nào cũng vậy.
Sáng hối hả ra đường chạy trong dòng xe tấp nập. Đèn đỏ ngừng xe nhấp nhổm, đèn vàng bấm còi inh ỏi, đèn xanh vội vã lao lên.
Chiều nháo nhác ra khỏi cơ quan, tranh thủ về trước giờ tan tầm dù chỉ vài phút. Ai cũng nghĩ mình về sớm cho đỡ kẹt xe. Cuối cùng kẹt xe vẫn kẹt!
Đến công sở mở máy vào mạng, về nhà vào web. E-mail liên tục hiện ra, cửa số chat nhấp nháy liên hồi, suốt ngày lướt từ nơi này qua nơi khác như bay trên bầu trời đan cài hàng ti tỉ thông tin bằng máy bay siêu tốc. Dường như không có mạng thông tin ấy người ta sẽ ngay lập tức rơi vào “hố đen” của quá khứ.
Báo chí tràn ngập tin “nóng”, nào là đâm chém, lộ hàng, nào là sao nọ cặp với ai sao kia chia tay ai, chân dài nào vòng hai lớn bất thường chân dài nào vòng một to đột xuất… tin nhanh còn hơn việc xảy ra. Một lời chưa ra khỏi miệng đã tràn ngập blog nọ website kia.
Truyền thông đưa tin từng giây từng phút sự kiện “hot” đang diễn ra trên khắp thế giới, sợ chỉ chậm một giây thôi nơi khác sẽ có sự kiện khác “hot” hơn. Nào tai nạn nào chiến tranh nào ô nhiễm, nào động đất núi lửa sóng thần…
Tràn ngập phim hành động cưỡi xe bắn súng phóng dao vèo vèo. Tràn ngập trên phim lẫn ngòai đời những đám cưới cũng vội mà ly dị còn nhanh hơn. Sống chưa được mấy năm đã nghe ung thư cắt hộ khẩu HIV tuyên án.
Năm này qua năm khác.
Từ thành phố đến nông thôn, khắp nơi là nhanh chóng, khẩn trương, là bon chen vội vã là cuống quýt… Tốc độ xã hội làm cuộc sống sôi lên sùng sục. Ai nấy đều sợ mình là người lạc hậu, sợ thành “trâu chậm uống nước đục” dù chả biết “nước trong” như thế nào và ở đâu. Mà không muốn cũng bị đầy đi, lôi đi, mệt nhòai hết hơi cũng không dám dừng không thể dừng vì sợ sẽ bị đám đông xô ngã dẫm bẹp xéo nát.
A, thế mà cũng trên báo chí trên truyền hình, trong blog này website kia, gặp bác sĩ này người bạn nọ… Dị khẩu đồng thanh chúng khẩu đồng từ khuyên rằng, hãy sống chậm, phải sống chậm, để tận hưởng cuộc sống, để cảm nhận hết cuộc đời, để thanh thản, để bình tâm để thanh tịnh để… sống lâu hơn…
Sống chậm ư? Làm cách nào? Đi bộ nhé? Hay không đọc báo nghe đài không xem TV? Hay không vào mạng không lướt web không blogging?
Hay là tập yoga? (hôm qua cô bé tiếp thị của một trung tâm thẩm mỹ điện thọai cho mình mời đến tập yoga cho thư giãn cân bằng cuộc sống, thế mà nói như súng bắn, mình nghe hụt cả hơi chả kịp hiểu gì cả!). Hay là tập thiền nhỉ, bây giờ thiền đang là mốt của những quý bà xinh đẹp và thành đạt. Nhưng cả hai tiêu chuẩn ấy mình đều rất khiêm tốn.
Thôi khó lắm, mình chả “sống chậm” được đâu. Thi thoảng khi bộ nhớ đầy đầu óc treo người chùng xuống đành nghêu ngao:
Chiều xuống ru hồn người bềnh bồng…
…
Chiều nay em ra phố về...
...
Chiều nay mình lang thang trên phố dài, không có em...
…
Chiều còn vương nắng để gió đi tìm...
…
Để rồi chiêm nghiệm cảm giác:
… có buồn nhưng vẫn chưa bao giờ bằng hôm nay
… thấy đời mình là những quán không
… lặng nhìn mùa thu lá rơi...
… Người còn nhớ mãi hay quên rồi...
Như thế có thể gọi là “sống chậm”, được không...?
Nguyễn Thị Hậu, từ TP HCM
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn