Cuối cùng, tôi đã nghĩ tốt nhất là nên nhấc đôi mí mắt nặng trĩu lười biếng lên sau một đêm rất dài nhắm im lìm cơ hồ như dính chặt vào nhau. Những hình sắc mờ nhoè biến ảo thành muôn vàn con đom đóm trên võng mạc khiến đầu óc tôi quay cuồng. Hai tròng mắt nhức nhối những lưu ảnh nhoè nhoẹt của cuộc rượu đêm qua. Cứ nhắm mắt thì không thể thoát khỏi những đốm sáng nhảy múa một cách khó chịu đó. Nghĩ vậy, tôi he hé mắt nhìn ra. Căn phòng trống trải, mờ mờ trắng. Chỉ có một luồng ánh sáng uể oải hắt qua khe rèm cửa không kéo kín. Chẳng gì tốt hơn một buổi sáng mùa đông ủ ê mây mù thế này cho đôi con mắt nặng chịch chỉ chực rớt xuống và một cái đầu đau như búa bổ. Ánh sáng se dịu sẽ xóa nhanh đi mọi ảo giác vướng vất trong võng mạc và trong đầu.
Tôi thở phào khi nhớ ra mình đang ở New York và cuộc ký kết đã xong xuôi. Nghĩ thế, cơn đau đầu và cảm giác nôn nao trong ngực bỗng nhiên thành ra một thứ khoái cảm khác thường. Cơn mệt mỏi của thể chất sáng hôm ấy chính là một bằng chứng hiển nhiên cho thành công bất ngờ của tôi hôm trước đó. Dĩ nhiên, nếu tôi đã không ký được cái hợp đồng béo bở vào hôm trước với đối tác ở New York thì không bao giờ có chuyện tôi uống say đến thế! Tính nhắm mắt thưởng thức thêm chút nữa cái khoái cảm đặc biệt của những dấu vết hoan lạc còn váng vất trên cơ thể, tôi bỗng thấy cái điện thoại rung bần bật trong túi quần. Vẫn cố bám lấy những hư ảnh múa may trong võng mạc bằng cách nhắm nghiền mắt, tôi mò mẫm tìm điện thoại.
“Kien, đêm qua thật đặc biệt. Em vui lắm! Anh còn ở New York bao lâu? Lúc nào cần một bạn ngủ chung, nghĩ đến em nhé! Jill.”.
Jill? Ờ nhỉ, cô ta biến đi đâu rồi nhỉ?
Jill là một cô gái mảnh dẻ, tóc nâu nhạt, luôn mặc sơ mi trắng và váy tối màu. Chẳng cần phải kể đến cái kính cận gọng bạc luôn thường trực trên mắt và những nốt tàn nhang lấm chấm hai bên gò má, bấy nhiêu thôi đã đủ tôi định nghĩa Jill là một cô thư ký mẫu mực và mẫn cán. Jill không phải là thư ký của tôi (vì tôi sẽ chẳng bao giờ tuyển một cô thư ký khiến tôi có cảm giác sẽ ngửi thấy mùi giấy tờ nếu đứng cạnh kiểu đó!). Tôi thích chơi khăm đối tác bằng cách lựa những bạn đồng hành gây ngạc nhiên. Ví dụ gã thư ký của tôi phải có tướng tá của một tay chơi thể thao, còn cậu kiến trúc sư đi cùng tôi trông bụi bặm như một nghệ sĩ đường phố. Các đối tác thường nhìn tôi - gã đàn ông gốc Á mắt một mí hay cười, lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu đi cùng một đám bộ sậu trông không ăn nhập gì mấy bằng một cái nhìn khinh suất. Đó là tất cả những gì tôi cần, cho đến khi những thương vụ mua bán xong xuôi với phần lợi thế rõ rành rành nằm trong tay tôi.
Suốt một tuần trời, tôi thường xuyên gặp Jill (cô thư ký luôn đứng khép nép sau lưng gã chủ béo phệ của công ty bất động sản đối tác ở New York) chỉ vì ước muốn điên rồ là có một công trình để đời ở thành phố đắt đỏ này bằng mọi giá. Tôi không để ý gì đến cô thư ký trông không có gì nổi bật ngoài cái vẻ đặc sệt giấy tờ hành chính ấy, cho đến buổi chiều tôi thỏa nguyện ước mơ, mua lại được tòa nhà đổ nát ở quận Queens - nơi mà nhờ vào những vẽ vời tỉ mỉ của cậu kiến trúc sư, tôi đã hình dung ra mồn một cái tòa nhà chọc trời tráng lệ như nó sẽ phải thế dưới tay tôi.
Chiều tối hôm đó, bộ sậu của tôi cùng với mấy người công ty đối tác - trong đó có Jill đi bar uống rượu mừng cuộc ký kết thành công. Lúc ở quán rượu, tôi thấy Jill biểu cảm và có một vẻ linh hoạt đặc biệt, khác hẳn vẻ mặt cứng đờ, nghiêm nghị tôi thường thấy trong văn phòng. Và điều đáng nói là cô nàng cứ quấn lấy tôi nói chuyện. Trong men rượu, tôi nhìn Jill nghĩ thầm: nếu cô em bỏ kính ra và chịu khó vén tóc cao lên thì trông cũng được lắm! Đôi mắt xanh biếc và đôi môi mỏng hơi hớt ở làn môi trên có vẻ gì đó rất ngây thơ, quyến rũ. Mà thực ra, tôi cũng không nhớ là mình chỉ nghĩ như thế hay đã nói hẳn hoi ra với cô nàng. Chỉ biết là sau mấy cú đổi quán bar, khi đội hình tiệc tùng rơi rụng dần, tôi vẫn thấy Jill ríu rít ở cạnh tôi, cho tới tận khi tôi đã ở trong phòng khách sạn. Tôi không nhớ mình về khách sạn như thế nào, nhưng chắc là tôi đã buông lời tán tỉnh Jill trong lúc ngà ngà say, thế thì cô nàng mới lẽo đẽo theo tôi về tận phòng khách sạn chứ!
Liếc vội xuống người, tôi thấy mình vẫn đóng bộ sơ mi cài đủ cúc, quần tất chỉnh tề. Khỉ thật, thế tôi đã làm gì mà cô nàng lại bảo là vui nhỉ? Lại còn hẹn đến ngủ chung! Những hư ảnh còn lưu nơi võng mạc đã vỡ ra thành đom đóm cả, nên dù tôi có nhắm nghiền mắt để trí não lục lọi thì cũng chả thấy manh mối gì về đêm hôm trước bên cạnh Jill. Cô thư ký nhẽ ra tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến bỗng nhiên lại làm tôi tò mò.
Còn một đêm nữa trước khi về lại Bờ Tây, tôi quyết định nhắn cho Jill. Đúng 9 giờ tối, cô nàng xuất hiện ở cửa phòng khách sạn, không đeo kính và tóc búi cao. Jill đứng ở ngưỡng cửa nhìn tôi bẽn lẽn một lúc, khiến tôi sực nhớ ra mình đã truyền cảm hứng cho việc không đeo kính và vén tóc thật cao của cô gái. Tôi ôm nhẹ vai cô, bảo: Trông em tuyệt lắm! Dường như chỉ chờ có thế, Jill bước vào phòng với cái vẻ nhanh nhẹn thường thấy ở văn phòng. Cô xin phép dùng phòng vệ sinh, và trước khi tôi kịp nghĩ ra câu tiếp theo sẽ nói, Jill đã bước ra với một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, chỉ thiếu cái mũ nữa là tôi tưởng một bà cô già đang vào nhầm phòng tôi. Không để ý gì đến vẻ mặt băn khoăn của tôi, cô nàng cầm một cuốn sách, leo lên giường của tôi bật đèn ngủ. Tôi hỏi Jill - cố tình phô ra cái vẻ ngạc nhiên được cường điệu thêm bằng cử chỉ của đôi bàn tay khua lên trong không khí: Ủa? Sao em thay áo? Tôi tưởng chúng ta sẽ đi uống chút gì đã chứ? Jill nháy mắt cười: Chẳng phải tối hôm nọ chúng ta đã uống đủ rồi sao, nào, lên đây với em! Hôm nay, em mang theo cuốn “Rừng Na Uy” đấy!
Trước vẻ tự nhiên của Jill, tôi chỉ còn biết cười nín thinh. Cơn nghi hoặc buổi sáng hôm trước kéo về trong đầu tôi. “Rừng Na Uy” thì liên quan gì đến việc tôi đang định làm tình với cô thư ký của đối tác? Chắc nhìn thấy vẻ mặt đần độn của tôi lúc đó, Jill đã đoán ra phần nào sự tình. Cô chạy đến bên tôi, dắt tay tôi ấn xuống giường, nũng nịu hỏi: Chẳng phải anh đã bảo với em rằng, anh cũng từng mê Haruki Murakami suốt cả thời tuổi trẻ sao? Tôi mỉm cười, vòng tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Jill: Ừ nhỉ, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc anh muốn em, cưng? Rồi không đợi cô trả lời, tôi thành thục cởi tuột chiếc váy ngủ trên người Jill.
Cô thư ký tóc nâu có cơ thể của một cô bé mới lớn hơn là của một phụ nữ trưởng thành gần 30 tuổi. Làn da trắng xanh nhợt nhạt lấm tấm tàn nhang, đôi vú nhỏ với núm vú đỏ hồng trông trinh bạch đến nỗi tôi sững sờ mất một vài giây mới dám chạm môi vào. Jill cười khúc khích trước những tấn công của tôi, tuyệt vọng van lơn tôi quay về với cuốn sách bằng những câu đứt quãng vì tiếng nấc: Em tưởng, ôi, em đã tưởng là chúng ta sẽ đọc sách trước chứ… Ôi… Làm sao tôi lại cho phép cô nàng đòi hỏi gì khác khi đã ở trong tay tôi.
Tôi im lặng chứng minh sức mạnh bằng việc chế ngự cô dưới sự căng cứng của mình. Tôi chẳng phải đợi lâu để nhận lại sự hưởng ứng nhiệt tình của Jill, thậm chí, cô nàng dường như còn muốn làm chủ cuộc vui. Jill cuồng nhiệt đến mức khiến tôi kinh ngạc. Nghĩ đến cô thư ký không có nét gì nổi bật trong những bộ váy áo thẳng thớm thường thấy, tôi có thạo nghề gái gú đến mấy cũng không thể nào tưởng tượng nổi mình lại có thể đạt đến trạng thái hưng phấn khác thường như thế.
Khi đi sâu vào Jill, tôi đồng thời nhìn sâu vào đáy mắt xanh biếc của cô. Nhìn chòng chọc không chớp mắt. Tôi có thói quen nhìn sâu vào mắt bạn tình để ước lượng mức độ khoái cảm tôi mang lại cho họ, thay vì dò đoán qua những tiếng rên rỉ hay la hét mà tôi cho là không đáng tin cậy lắm. Trong đáy mắt xanh biếc của Jill, tôi đã đọc thấy tia sáng của những xúc cảm cùng cực. Nỗi đau. Niềm vui. Nỗi tuyệt vọng. Sự bấn loạn, điên rồ. Những đòi hỏi cao độ. Những giấc mơ. Tất cả lóe lên trong đôi mắt mở to của cô gái ấy ở cùng một khoảnh khắc. Những tia sáng ấy kích thích tôi hơn mọi mơn trớn khác. Tia sáng ấy lóe lên, rồi vỡ tràn trong đôi mắt Jill. Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi thấy mình bị lôi cuốn và nhấn chìm trong cơn quẫn bách của phức hợp những xúc cảm trong Jill. Và cũng chính ở khoảnh khắc đón nhận tia sáng lóe lên trong mắt cô, tôi nhận ra cái hành động bản năng đơn thuần giữa chúng tôi thực ra có một kết nối tinh thần nào đó rất mạnh. Tôi chịu, không thể biết đó là cái gì. Nhưng quả thực nó rất mạnh. Chúng tôi vỡ ra trong nhau kiệt cùng sức lực.
Quá ám ảnh vì đôi mắt Jill, tôi không còn nhớ rõ cô đã kêu lên những gì trong cơn cùng quẫn của xác thịt và linh hồn. Chỉ biết, sau cuộc làm tình, tôi đã giật mình kêu lên: Máu?! Em còn trinh ư? Jill cười ủ rũ khiến tôi cảm thấy vô cùng ái ngại. Anh xin lỗi, anh không biết… Dường như Jill cũng đâm ra ái ngại cho cái vẻ ái ngại của tôi, cô với mấy ngón tay thanh mảnh bịt môi tôi lại, ra dấu im lặng. Chúng tôi nằm bên nhau im lặng như thế, cho đến khi Jill lên tiếng. Cô bảo: Em không phải là trinh nữ đâu. Em nghĩ em đã mất trinh từ hồi em đọc “Rừng Na Uy”. Năm em 16 tuổi. Em đã yêu cái anh chàng Toru nhạy cảm ấy. Em đã làm tình với Toru, trong mơ…
Tôi quay sang nhìn Jill chằm chặp, buột miệng hỏi: Vì sao em đã chọn anh? Ý anh là em đã có thể làm thế này với một đàn ông nào đó từ lâu rồi mà. Jill cười, nét mặt hoạt bát hẳn lên, đôi mắt long lanh nhìn tôi: Anh ngố thật, hay là anh chưa đọc “Rừng Na Uy”? Anh không thấy là anh giống Toru à? À, mà có thể anh tưởng tượng về anh ấy khác cách em vẫn nghĩ. Đó, lý do là thế đó! Anh giống hệt Toru trong tưởng tượng của em. Em sinh ra và lớn lên ở New York, quen biết vô khối người Á Đông, kể cả người Nhật, nhưng chẳng có ai giống Toru như anh. Buồn cười nhỉ?
Tôi cười nhưng thực lòng hơi bực bội. Giờ thì tôi hiểu tại sao Jill đặt cuốn “Rừng Na Uy” sẵn ở trên giường, trước cả khi chúng tôi tình tự với nhau. Tự nhiên, tôi muốn đọc lại “Rừng Na Uy”, chỉ để xem tôi giống cái thằng cha Toru kia như thế nào. Phần còn lại của đêm hôm đó, trong khi Jill tí tách nói về những cuốn sách mới của Haruki Murakami, tôi nằm ngấu nghiến đọc “Rừng Na Uy” - cuốn sách tôi từng say sưa hồi còn học đại học hai chục năm về trước.
Sáng hôm sau, Jill rời khỏi phòng khách sạn trước khi tôi thức dậy. Tôi lại có thêm một buổi sáng nghi hoặc nữa trong khi cứ tưởng là làm tình với cô nàng xong, tôi sẽ chả có nhu cầu biết gì thêm. Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn reo lên, và tôi biết chắc đó là Jill, cứ như thể tôi và cô nàng là tình nhân của nhau từ lâu lắm.
“Kien, đêm qua quá tuyệt! Cảm ơn anh. Anh về an toàn nhé! Bao giờ quay lại New York và cần một người ngủ cùng, hãy nghĩ tới em. À, anh nhớ đeo nhẫn cưới vào nhé! Và nhớ là đừng bao giờ cởi ra tùy tiện thế! Jill.”
Khỉ thật, cô nàng nghĩ mình là ai mà lại còn lên giọng nhắc nhở tôi. Ảo tưởng! Tôi xua mọi ý nghĩ về Jill để sửa soạn ra về, tự nhủ tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô nữa đâu, cô bạn ngủ chung một đêm ạ. Dù cô để lại tin nhắn mời mọc, dù rằng, sau vụ ký kết thành công, trong vòng một năm, tôi sẽ đi New York liên tục. Tôi sẽ quay về tổ ấm của tôi ở Bờ Tây, và xem như cuộc tình một đêm kỳ lạ với Jill là một thứ quà khuyến mại cho những gì tôi đã làm được trước đó.
Tôi đã nghĩ như thế cho đến lần tiếp theo quay lại New York. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì mà tôi lại quyết định cầm theo mấy cuốn sách của Haruki Murakami để đọc trên máy bay. Cũng không hiểu những cuốn sách của nhà văn người Nhật đó gợi nhắc đến cuộc làm tình kỳ lạ với Jill hay là nó khiến tôi quên bẵng đi ý nghĩ quả quyết không bao giờ gặp cô nữa. Tôi lại gọi cho Jill, vào một đêm rảnh rỗi. Cô đến, mang theo sách. Chúng tôi làm tình. Và cũng như lần trước, tôi chỉ nhớ được ánh mắt của Jill, không gì khác.
Cứ thế, thành lệ, mỗi lần tôi đi New York là một lần gặp Jill. Jill không bao giờ nói yêu tôi, cũng không đòi hỏi tôi phải nói yêu cô. Nhưng tôi vẫn luôn luôn cảm thấy một sợi dây kết nối tinh thần, một mối ràng buộc tâm cảm nào đó đang diễn ra giữa tôi và cô, mạnh nhất là khi tôi nhìn vào đáy mắt cô trên đỉnh hoan lạc trong những cuộc làm tình. Suốt một năm trời, Jill đóng vai một người bạn ngủ chung với tôi, chia sẻ những ý nghĩ điên rồ thầm kín nhất với tôi. Tôi chẳng dại gì để lộ mình quá nhiều, nhưng một vài lúc bột phát, tôi đã kể cho Jill nghe về Hà Nội, về những giấc mơ thơ ấu của tôi, trước khi tôi đến Mỹ tìm chân trời mới.
Mỗi sáng trước khi ra khỏi phòng tôi, Jill luôn dọn dẹp sạch sẽ. Tôi không bao giờ tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cô trong phòng sau khi cô đã rời đi. Kể cả một cọng tóc trên gối cũng không. Ngay đến vết lõm trên chiếc gối cô nằm cũng được vuốt phẳng. Một lần, tôi phàn nàn rằng, thay vì mất thời giờ vào những việc dành cho người dọn phòng khách sạn, tốt nhất là cô đến đây làm tình với tôi lượt nữa trước khi về. Jill nhìn tôi cười bí ẩn: Kien, rồi một ngày, anh sẽ cảm ơn vì em đã không để lại dấu vết gì trong đời anh. Tin em đi!
Và cái ngày như thế cũng đến thật. Vào đúng cái buổi sáng Jill làm một việc khác thông lệ - để lại trên bàn viết của tôi một lá thư với nét chữ nghiêm ngắn như chữ của bất kì cô thư ký mẫu mực nào.
“Kien,
Đêm qua em mơ thấy anh. Kỳ không? Mơ thấy anh khi đang ở trong vòng tay anh. Em mơ thấy mình đi tìm anh giữa một đám đông huyên náo trong một ngôi nhà rất rộng. Đoán xem, ngôi nhà đó ở đâu? San Francisco!!! Em nhớ em đã sửng sốt cả trong mơ khi thấy mình đang ở nhà anh, trong bữa tiệc của anh, giữa bạn bè khách khứa của anh. Lúc đó, em chỉ có một ý muốn là tìm gặp anh để nói chúc mừng sinh nhật. Em chen chân giữa mọi người, luôn thấy anh phía trước, cách em chừng vài ba bước chân nhưng không cách gì giáp mặt. Em thấy anh nháy mắt cười với em. Nhưng em đã mệt rồi.
Em nghĩ là mình nên ra về, nhưng rồi lại thấy chân mình cuốn theo đám đông, kéo vào phòng ngủ của anh xem quà tặng bất ngờ của vợ anh. Nhìn thấy cái giường với bộ ga gối thêu cầu kỳ quà vợ anh mới tặng, em thôi luôn ý nghĩ ít ra nên cười chào anh một cái trước khi về. Chân em thoái lui chầm chậm ra cửa. Rồi em chạy một mạch khỏi ngôi nhà và bữa tiệc của anh, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để bắt được taxi. Nhưng ra khỏi vùng sáng của ngôi nhà, em mới nhận ra là em đã quên túi xách ở nhà anh. Em quay lại nhưng bị lạc. Em tìm mãi không thấy cây cầu dài em đã chạy qua lúc ra khỏi nhà anh. Những lối đi trở nên quanh co, lầy lội, ngóc ngách, y như những con ngõ dài thăm thẳm giữa mùa mưa ở Hà Nội anh đã kể với em. Giữa lúc em đã kiệt sức tìm kiếm, bỗng nhiên có một cậu trai trẻ xuất hiện, nói với em: Tôi biết chị muốn tìm gì, đi với tôi. Giấc mơ của em kết thúc lửng lơ thế đấy! Em nên đi tìm cái kết cho nó chăng?
-Jill-”
Từ hôm đó, tôi bặt tin Jill. Cô đổi số phone, chuyển việc và không bao giờ trả lời email của tôi, kể cả một cái email tôi đề tên: tôi yêu em với một dãy chấm cảm dài dằng dặc, chắc mẩm thể nào cô cũng động lòng. Đã hai năm, tòa nhà mơ ước của tôi đã xây xong. Mỗi lần có dịp quay lại New York, tôi vẫn gửi những tin nhắn vào không khí, vẫn thuê phòng ở khách sạn quen trong khu China Town, hi vọng có lúc sẽ tình cờ gặp lại Jill. Tôi chẳng có manh mối nào về cô ngoài tên mấy cuốn sách của Haruki Murakami và mẩu thư kể về giấc mơ của cô. Giá như, tôi đã để ý, cuốn sách cuối cùng tôi thấy trong túi xách của cô, vào đêm hôm đó. Biết đâu...