iPhone, biểu tượng của “công nghệ cao” - Ảnh: Internet
Vốn dĩ thuộc loại “công nghệ thấp” và không cổ súy cho văn hóa “điện thoại xa xỉ”, nhưng lựa lúc thuận tiện, mình có hỏi nhỏ một bạn trong phòng, vốn cũng công nghệ không cao và cũng không xa xỉ, là tại sao tự nhiên lại nâng cấp điện thoại lên iPhone.
Bạn ấy mới bảo rằng được chồng mua cho, rồi dùng thấy thích lắm, rằng bây giờ mới hiểu tại sao những người đã dùng iPhone rồi đều nói là không muốn dùng loại điện thoại nào khác nữa.
Thế cơ à? Ai nói thì mình không tin, chứ bạn này mà nói thì chắc đúng. Thế là một ngày đẹp trời, mình bèn quyết định mua iPhone, đoạn tuyệt với suy nghĩ “
điện thoại chỉ để nghe gọi và nhắn tin”.
Đầu tiên phải làm gì nhỉ? Ðối với một người rất “cổ hủ” về điện thoại như mình - hình như trong đời mới dùng cả thảy hai cái, cái đầu là Samsung, cái thứ hai Nokia (đến giờ vẫn không chịu hỏng để thay!) - mua iPhone là cả vấn đề. Lại nhấc điện thoại hỏi bạn, làm sao để mua iPhone.
Bạn cho hay, muốn mua của nhà mạng thì phải quen, còn mua ngoài thị trường sẽ đắt hơn mấy triệu. Tất nhiên mình biết, nhờ mua ở nước ngoài cũng được, nhưng sẽ không phải bản quốc tế, sẽ phải “crack” và sẽ không có bảo hành, có bạn ở phòng mình dùng rồi, điện thoại trục trặc là chịu chết, không biết kêu ai.
Thế thì phải cố nhờ người quen trước đã. Bèn nhớ là mình có ông anh họ làm gì đấy khá to ở hãng viễn thông nọ, liền a lô hỏi. Ông anh bảo, chuyện vặt, có đợt (hàng) anh lấy cho. Mình hỏi bao nhiêu tiền, anh bảo chả biết, chắc độ mười mấy triệu thôi. Mười mấy triệu mà ít à, cũng phải chuẩn bị chứ.
Hai hôm sau đã thấy có người nhắn đến lấy điện thoại, mình phải hỏi ngay có được trả bằng thẻ Visa không, nhưng hóa ra không được. Thôi cứ mang 20 triệu cho chắc, và thế là phải vay thêm bạn trong phòng, vì có chuẩn bị kịp tiền mặt đâu.
Iphone 4 có hai loại 16G (khoảng 16 triệu đồng), và 32G (19 triệu) – đây là mức giá của thời điểm đó, tức là khoảng 2 tháng trước. Lại bấm điện thoại hỏi ông anh, anh bảo phóng viên thì nên mua loại 32G ấy, chẳng hơn kém nhau bao nhiêu.
Điện thoại mua xong, cô nhân viên bảo, chị xem đi, còn nguyên niêm phong nhé, giờ chị có cần cài đặt gì để em hướng dẫn. Tất nhiên là phải hướng dẫn rồi, mình đã có khái niệm gì đâu. Thế là cô ấy tự tay mở điện thoại, rồi thao tác...
Mình cứ trố mắt nhìn thôi, chả hiểu lắm, chỉ hỏi là có bắt được sóng wifi không thì thấy bảo là có rồi, hỏi là có sóng 3G không cũng bảo có rồi. Rồi mình cũng phải vội về cơ quan làm việc, không kiểm tra lại, mà thực ra cũng đang ú ớ chưa biết đằng nào mà kiểm tra.
Mua iPhone xong việc đầu tiên là dán mặt và mua vỏ để bảo vệ và chống xước. Trong hằng hà sa số các loại vỏ, mình lại thích 1 cái có giá 800.000đ (số tiền có thể mua 1 điện thoại di động loại thường, mà dùng cũng khá tốt). Thôi thì “con cưng” 19 triệu cơ mà, cũng phải diện cho nó chứ.
Bộ “áo” sành điệu của “công chúa iPhone”
Mà công nhận nàng “công chúa iPhone” của mình trông sành điệu thật. Chả thế mà có bạn “đại gia” trong phòng nhìn thấy “công chúa” của mình, cũng hứng chí tậu ngay “áo” mới giống hệt cho iPhone của bạn ấy.
Rồi mình bị một tai nạn dớ dẩn, phải nằm viện, bất động. “Công chúa” vẫn bên mình mọi lúc, mọi nơi, dù chức năng của nó vẫn không gì khác hơn một chiếc điện thoại di động bình thường. Mình chưa kịp mang máy đi cài đặt và đương nhiên cũng chưa học được cách sử dụng.
Đến khi đi lại được, cài đặt được máy và kiểm tra lại cẩn thận thì hóa ra máy của mình không bắt được sóng wifi. Lại gọi cho ông anh cầu cứu, anh bảo mang ra hãng. Lúc ấy đã là tháng rưỡi kể từ lúc mua máy.
Khi mình đến, đúng lúc có đại diện của iPhone ở đấy. Máy được xác nhận là bị lỗi wifi và được mở ra kiểm tra ngay trước mặt mình. Rồi đại diện iPhone phán một câu xanh rờn: “
Máy đã bị mở, ốc bị toét, và bên trong bị mất cả lồng sắt”.
Mình choáng quá, làm sao có chuyện ấy được. Tính mình rất cẩn thận, và luôn có thói quen giữ điện thoại bên người, có cài đặt gì ngoài hàng thì cũng là trước mặt mình. Mà có ai điên tháo điện thoại mới mua, đang bảo hành, ra bao giờ.
Nhưng cũng 1 tháng rưỡi rồi, tại mình không mang lại được tức thì nên “tình ngay lý gian”. Lại cầu viện ông anh. Anh lại phải can thiệp với chú thích rằng “
đây là phóng viên báo lớn, đừng để mình bị mất mặt”, nhà mạng mới chiếu cố xem xét, hứa khi nào có “đợt” sẽ đổi máy mới.
Hai tuần trôi qua, không thấy hồi âm. Sáng nay vừa gọi cho anh, nhưng anh bảo phải đợi thôi, vì “chưa có đợt”. Bây giờ thì mình rõ ràng ở thế yếu rồi, chả dám nhắc nhiều nữa…
Mà hình như đã có iPhone 5 rồi thì phải, còn iPhone 4 loại 32G như của mình, giá thị trường giờ cũng chỉ còn 16 triệu đồng.
Chán thật. Lại lầm lũi lôi chiếc vỏ điện thoại 800.000 đồng ra ngắm và dùng tạm chiếc Nokia cũ, nhưng “
bao nhiêu năm vẫn dùng tốt”.