Chùm thơ của Thụy Anh: CHO TÌNH XUÂN IM LẶNG BẬT CHỒI

Thứ năm - 14/12/2017 04:37

(NCTG) “Trong khung cửa giản đơn nơi phố cổ - Có cô gái ngồi đợi tối - Không mưa mà má ướt - Nhẩm đếm niềm vui ban sáng - Nghẹn ngào một nốt nhạc rơi...”.

Minh họa: Internet

Minh họa: Internet

Chùm thơ về đề tài Hà Nội của Thụy Anh “gửi tặng những người đi xa còn nhớ thương phố xưa thành cổ với nhiều hoài niệm thân yêu”, được tác giả gửi tới NCTG nhân dịp tờ báo bước vào tuổi thứ 17 với lời chúc “tờ báo luôn đồng hành với nhịp sống cộng đồng người Việt ở nước ngoài”.

Chân thành cám ơn tác giả Thụy Anh và trân trọng giới thiệu với quý độc giả! (NCTG)

 
Góc phố Bát Đàn, Hà Nội - Ảnh: vnphoto.net
Góc phố Bát Đàn, Hà Nội - Ảnh: vnphoto.net

HÀ NỘI ƯỚT VAI

Âm thầm đẫm nỗi buồn chân tóc
Làn da phủ khói mờ
Hà Nội mùa này ngưng thở
Lá phổi Bờ Hồ nặng lớp sương hoài niệm
Bước chân người cổ kính
Gặp mình như chiêm bao!

Trong khung cửa giản đơn nơi phố cổ
Có cô gái ngồi đợi tối
Không mưa mà má ướt
Nhẩm đếm niềm vui ban sáng
Nghẹn ngào một nốt nhạc rơi.

Thành phố tuổi thơ của tôi,
Giấu tuổi thơ ở đâu dưới những lớp sương mù chỉ còn trơ lại phố?
Dáng mẹ dáng cha, phố xá tảo tần, đứa trẻ tha thẩn đi tha thẩn nhớ
Những cánh cửa xanh
Lùa từng thanh gỗ lệch
Nép bên nhau kiên cường che chở
Khoảng nôn nao bình yên giữa những chuyến đi dài 
Thanh gỗ cuối nghiêm trang cứng rắn
Khóa lại một mùa ướt sũng đôi vai!

Ngày mai,
Hà Nội thôi thầm khóc
Lại ráo hoảnh nhìn nhau lạnh nhạt
Má khô son phấn tưng bừng.

Có ai nhớ phố về trông?

...

*

GHI CHÉP NHANH Ở THÀNH CỔ


Tam trùng thành quách
Lớp lớp tầng tầng oan khuất
Chồng chồng chất chất giấc mộng đế vương
Hẫng hẫng lối đá vồ trăm năm mòn bước
Ấm ấm tiếng cười mực thước
Xênh xênh xiêm áo ngược xuôi 
Nặng nặng hai vai chống đất trụ trời
Nối nối những con đường ngang dọc
Thanh thanh nét gạch hoa chanh
Vàng sông bạc biển khơi khởi nguồn sự sống
Hồn ba quân rùng rùng trong nắng quái mong manh

Lầu công chúa không dáng hình công chúa
Trái tim trần không giữ nổi bóng trời xanh!


*

VẠN XUÂN...


Những mùa xuân không đơn giản đi qua
Thành quách chất chồng xác niềm vui
Chắc hơn gạch đá.
Vàng son tự bóc tách mình, tháng năm không vội vã
Từng lớp buồn tráng bạc
U minh một nỗi khổ vô hình
Trút tả tơi hơn lá.

Trống dồn dưới chân
Đuổi theo bước người tình thế kỷ
Ngàn vạn đêm mộng mị
Mùa xuân vẫn ngập tràn lãnh cung!
Hoa vẫn nở trong nhau mỗi mùa một khác
Vai ngả vai nhau tóc hân hoan bạc
Câu chuyện mỗi đêm thêm thắt tiếng cười
Cho tình xuân im lặng bật chồi.

Ta hẹn người cuối vạn xuân gặp lại
Oan tình xưa đâu cần hóa giải
Má trắng răng đen môi thắm
Có kiếp nào trôi qua bình an!? 
Chỉ ước giáo gươm hóa thành bút nghiên
Bài thơ lúng liếng chật đôi vạt áo
Không hịch không cáo
Nghe tình yêu vọng một tiếng dài...

Thụy Anh, từ Hà Nội


 
 Từ khóa: Hà Nội
Tổng số điểm của bài viết là: 6 trong 2 đánh giá
Xếp hạng: 3 - 2 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn