Nhịp Cầu Thế Giới Online

http://nhipcauthegioi.hu


NHẬT KÝ CÁCH LY TẠI GIA (Phần 4)

(NCTG) “Nếu có làm sao chồng mang đồ ăn tiếp tế cho. Còn có chồng đây, đừng lo!”.
Tác giả và gia đình tại Úc, tháng 1-2019 - Ảnh do nhân vật cung cấp
Xem Phần 1. Phần 2. Phần 3.

Ngày 3: Thứ Sáu, 13-3-2020

9:45 gần trưa, nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào đến tận chỗ mình đang ngủ. Mình hắt xì một cái, lồm cồm tỉnh dậy, đầu đau ê ẩm. Cổ họng còn hơi ran rát. Thôi chết rồi…

Cái này là do hôm qua thức khuya cày phim bị cảm hay là triệu chứng nhiễm Covid-19 đây? Vội vàng xem lại danh sách các triệu chứng khi nhiễm:

- Sốt, ho, mệt mỏi.

Mình không sốt không ho, nhưng mà có mệt mỏi.

- Đau cơ, đau họng, nhức đầu.

Nghiêm túc kiểm điểm bản thân, lắc lắc vai với cổ. Có hơi mỏi, đau thì không đau. Đốt thứ hai ngón tay cái bên phải hơi co rút gân, nhưng có khả năng là do mấy ngày nay bấm điện thoại lướt Face nhiều quá. Có đau họng, nhức đầu!

- Khó thở.

Ơn giời, hít vào thở ra vẫn bình thường.

- Mất hoặc giảm nhạy cảm mùi và vị giác.

Mất 3 giây nhìn xuống đôi tất đang đi ở chân, nhưng mình quyết định vào phòng tắm ngửi thử lọ nước hoa Pháp. OK, vẫn bình thường. Lại chạy ra bếp bóc thanh sô-cô-la Milka ra ăn thử. Vẫn được. Thôi chắc là do thức khuya bị cảm sơ sơ thôi.

Ăn xong thanh Milka thay cho bữa sáng, mình lại thấy lo lo. Ngộ nhỡ bị nhiễm thật thì làm sao bây giờ? 20% người nhiễm hoàn toàn không có triệu chứng, đến 80% cũng chỉ ho hắng sơ sơ. Nhưng mà lỡ lây cho người trong nhà thì sao? Lỡ đã lây rồi thì sao? Mình lập cập gọi điện cho chồng thân yêu đang dở buổi cày.

- Chồng ơi, vợ đau họng, đau đầu, mệt mỏi huhu. Không sốt, không ho, không có triệu chứng khác nhưng mà vợ lo quá huhu.

- Thôi nào vợ đừng sợ. Chắc tại mấy hôm dọn dẹp nhà cửa bị mệt đấy mà. (Yêu lắm, ngây thơ lắm, toàn nghĩ tốt về vợ thôi :) ).

- Nhưng mà vợ sợ vào Szent László lắm. Đồ ăn bệnh viện dở lắm vợ chịu không ăn được đâu huhuhu.

- Nếu có làm sao chồng mang đồ ăn tiếp tế cho. Còn có chồng đây, đừng lo!

Yên tâm, cảm động thật sự. Nhỡ mà vào cách ly bệnh viện thật thì chắc chắn mình vẫn có đồ ăn vặt để ăn rồi. Mình đổi giọng dịu dàng hỏi han chồng thân yêu:

- Chồng có ho sốt đau họng gì không?

- Không, chồng thấy vẫn bình thường lắm.

- Chồng có mang khẩu trang không? Nếu có thì mang vào ngay luôn nhé, đề phòng ngộ nhỡ thôi.

Yên lặng 3 giây rồi chồng thân yêu cũng bảo:

- Được rồi, chồng đeo khẩu trang vào đây. Vợ nghỉ ngơi đi nhé!

Kết luận số 1 ngày thứ ba: Giữ gìn sức khoẻ là rất quan trọng. Không nên cày phim bộ đến khuya, sáng hôm sau dậy rất dễ có các triệu chứng gần giống nhiễm Covid-19 :).

Kết luận số 2 ngày thứ ba: Lấy chồng cần nhất là chồng ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng không được để chồng biết là mình nghĩ thế.
 
Thức khuya cày phim - Ảnh do nhân vật cung cấp
Thức khuya cày phim - Ảnh do nhân vật cung cấp

Mình đã đỡ lo, đánh răng rửa mặt, tăng cường súc miệng nước sát khuẩn (Chlorhexidine 0,2% - CORSODYL). Thấy cũng có đỡ hơn.

Loay hoay dọn nhà rồi lại tiếp tục vào mạng hóng hớt. Các group Facebook Việt Nam đang nóng rần rần chuyện bệnh nhân mã số XXI - số hiệu bệnh nhân đã được thay đổi để bảo đảm quyền riêng tư :) - hôm nay về nước đến Nội Bài là 5 giờ sáng mà 6 giờ sáng đã đi tập Gym. Thế rồi chủ phòng Gym lại bảo “6 giờ chỗ em chưa mở cửa”, làm bệnh nhân rất khó xử với vợ. Bao nhiêu giả thiết được đặt ra, comment feedback ầm ầm, làm mình cũng náo nức gọi Viber về quê buôn chuyện với mẹ già, người ở cách phòng Gym nổi tiếng kia 2km.

Ngồi lê đôi mách, dọn dẹp nhà cửa, cơm nước rồi cũng hết một ngày. Mình giở máy ra gọi FaceTime với con trai. Thằng bé mấy ngày trước còn bận chơi chưa có thời gian nhớ mẹ, hôm nay gọi đến thì nhất mực mẹ ơi, mẹ ơi con nhớ mẹ lắm. Mẹ qua nhà bà ngủ với con. Thương quá, nhưng vẫn phải bảo nó mẹ chưa được sang, nếu mẹ sang sớm mẹ sợ làm bà và con bị ốm.

Con trai còn nhỏ nhưng vợ chồng mình đã giải thích cặn kẽ về Covid-19 và cách để tự nó tránh bị nhiễm bệnh. Thằng bé hiểu chuyện, gật gật đầu rồi bảo lúc nào mẹ hết cách ly mẹ qua ngủ với con nhé. Mình phải hứa hẹn chắc chắn với nó là hơn tuần nữa bố mẹ sang đón con về nhà rồi mẹ ôm con, xoa lưng cho con ngủ…

Chỉ mong là mình không bị nhiễm bệnh, để 11 ngày nữa có thể qua đón con về nhà. Cũng hy vọng thằng bé không sao, vì cho nó qua nhà bà cũng lo, nhưng để nó ở nhà cả ngày với mình cũng không được. Chưa bao giờ khó xử đến thế này. Mình sờ lên cổ, vẫn hơi đau đau nhưng có đỡ hơn. Thôi, từ hôm nay không xem phim đến khuya nữa.

Kết luận cuối cùng ngày thứ ba: Covid-19 buộc bạn phải trưởng thành hơn, khi bạn nhận ra hành động vô ý của bạn có thể ảnh hưởng đến những người bạn yêu thương.

Tác giả bài viết: Bùi Phương Hoa - Còn tiếp