Nhịp Cầu Thế Giới Online

http://nhipcauthegioi.hu


Truyện ngắn của Bùi Mai Hạnh: MÔI CONG

(NCTG) “Hơn một lần tôi tự hỏi, sẽ thế nào nếu hôn vào đôi môi ươn ướt trêu ngươi kia nhỉ? Làm tình với một chân có khác gì khi làm tình với hai chân???”.
Ảnh: Bùi Mai Hạnh
Đây, hiếp em đi hiếp em đi!”. Tôi choàng tỉnh, ú ớ hỏi cô bạn đang lái xe: “Cái gì, ai hiếp ai?”. Nàng, tay vung lên không khí cùng cái nhún vai ưỡn ngực ra phía trước rồi buông thõng hai cánh tay xuống, chộp lấy tay lái, cười giòn: “Là tớ bảo lão chồng tớ thế khi lão đòi làm tình. Thế cậu không nghe tớ kể chuyện à? Ngủ rồi à”. Tôi ngáp ngáp kiểu cá trên thớt: “Thì cứ kể chuyện đi cho khỏi buồn ngủ, nhưng đừng có buông tay lái thế”. Nàng cười vang: “Đừng lo. Tớ có buông tay lái chúng mình cũng chưa chết được. Tớ đã lao vào gầm tàu hỏa để chết mà vẫn sống. Cậu biết vì sao tớ mất một chân chưa? Chưa à? Tưởng kể rồi! Tớ nói bị tai nạn à. Chúa ơi, tai nạn đâu, tớ cố tình chết mà Chúa chưa cho tớ chết đấy chứ”.

Lao vào gầm tàu hỏa ư? Như nàng Anna Karenina ấy ư? Tim tôi bỗng nhiên đập gấp. Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ ô tô quá nửa đêm. Vận tốc 130km /giờ. Xăng còn hơn nửa bình. Chiếc gạt nước ngoáy tíu tít. Sau ngót ba tiếng lạc đường rồi tìm đường quay lại, tôi bất ngờ bị nhấn chìm vào cơn buồn ngủ khi nghe nàng reo lên: “Giờ thì đúng đường rồi. Có thế chứ, sao tớ không tin vào mình mà lại tin vào cái GPS ngu này. Mình đi sai đường mà nó chẳng nói gì”. Ánh đèn trên đường cao tốc mờ chìm trong làn mưa nặng hạt. Thỉnh thoảng một cái xe tải dài cả mấy chục mét rầm rầm lao tới.Tôi thấy mình có nghĩa vụ gợi chuyện: “Sao cơ, nói thế thì ai dám hiếp, dù là hiếp vợ”.

Thế mà lão ấy vẫn hiếp tớ đấy, tớ chỉ muốn ngủ thì lão bảo, em cứ ngủ đi, để mặc anh chơi với nó. Lưu manh thế đấy. Tớ cáu tiết gào lên, đây hiếp em đi hiếp em đi. Bọn đàn ông lúc nào cũng chỉ muốn hiếp là sao?”. Rồi nàng cười chuỗi dài. Nghe như tiếng thủy tinh vỡ cứa vào tim tôi nhoi nhói.

Ở cái thành phố nuốt chửng mọi quái tính này tôi chả quen ai ngoài nàng, cái “chatter box” đáng yêu không bao giờ cạn pin. Tôi thèm nàng như thèm tiếng mẹ đẻ. Cái cách dùng từ sai của nàng mới đầu nghe tức thủng dạ dày sau quen rồi thích. Cái cách chuyển đề tài thoăn thoắt như chim chuyền cành rất trẻ con của nàng làm tôi phát rồ sau quen rồi nhớ. Tôi khoái cách nàng vóng vót lên giữa phố: “Lại đây đi, hai chân mà lại bắt một chân đến với mình à?”. Ơ hay, sao tôi có thể quên nàng mồm năm miệng mười nhưng chân chỉ có một. Ý nghĩ nàng là người khuyết tật chỉ thoáng trong đầu thôi cũng đã khiến tôi đỏ mặt xấu hổ cho cái sự gọi là lành lặn của mình. Thi thoảng nàng bám vào tay tôi khi sang đường nhắc tôi nhớ ra nàng đi tập tễnh. Tôi chỉ nhận ra mình đã bỏ xa nàng một đoạn dài khi nghe tiếng nàng hét lên: “Hai chân kia đi chậm thôi, chờ một chân đã chứ”. Hừ, phải nói ngay kẻo bạn đọc hiểu lầm, tôi không phải thứ “hai chân” vô tâm. Bạn mà đứng trước nàng rồi cũng thành vô tâm như tôi thôi. Bạn cũng sẽ quên bénh dáng người nghiêng lệch để lập tức hút vào đôi môi cong tớn nhìn là muốn cắn của nàng. Hơn một lần tôi tự hỏi, sẽ thế nào nếu hôn vào đôi môi ươn ướt trêu ngươi kia nhỉ? Làm tình với một chân có khác gì khi làm tình với hai chân???

Nàng có mặt trong đời tôi cũng tình cờ như tôi có mặt trên đời, nhưng hình như Chúa trời không nghĩ thế. Ngài cố tình cưỡng tôi tham dự vào một phép lạ, nếu có thể gọi khoảnh khắc này là một phép lạ. Sao tôi lại ở đây, bên cạnh người đàn bà mới quen. Nếu so sánh với cường độ quăng quật và chiều dài đời sống của tôi dưới ánh mặt trời, nàng là một vảy nắng sớm vào hôm trời nhiều sương mù. Tôi liếc trộm chân trái nàng. Đùi yên vị trên ghế. Lần đầu tiên tôi dạn dĩ nhìn thẳng vào chỗ đó. Chỗ nối chân gỗ với đùi trồi lên sau làn vải quần thô giúp tôi xác định được là nàng không còn đầu gối. Dưới ánh sáng hư hư thực thực của trời đêm, dáng ngồi lái xe mà thư giãn như đang cầu nguyện của nàng làm tim tôi dịu dàng trở lại. Nhưng rồi, những âm thanh của câu nói “hiếp em đi”, “lao vào gầm tàu hỏa” và “Chúa chưa cho chết” cứ trở lại va đập trong đầu tôi như những con sóng bất ngờ ngày biển lặng. Ở nàng có điều gì đó kỳ lạ, nhưng lao đầu vào tàu hỏa mà không chết thì thật quá giống tiểu thuyết. Tôi ừ hữ ngả ghế ra sau cố chiến thắng cơn buồn ngủ thoắt đến thoắt đi. Thực ra, tôi đang rất muốn nghe chuyện của nàng nhưng lại sợ phải biết sự thật. Từ khi quen nàng, tôi đã chẳng thèm mảy may để tâm đến nó sao giờ phải bận lòng! Nhắm tịt mắt lại. Kệ Chúa. Tôi miên man tỉnh tỉnh mơ mơ, bồng bềnh trên đại dương không biết đâu là bờ. Tại sao tôi lại ở đây. Trôi theo người đàn bà trẻ con này. Lao trên đường hun hút với tốc độ tự sát. Để đến một nơi nàng bảo đẹp lắm thích lắm thiên đường lắm…

Taxi chở nàng đến đúng lúc tôi đang ngồi ấm áp trong quán bar dưới nhà, nhấm nháp whisky với nấm trộn pho mát dê om trong hũ nóng, ngắm dòng nước chạy ngoằn nghèo trên cửa kính, nghĩ mưu trả đũa thằng đồng nghiệp mới quen đã chơi bẩn. Gã trai trẻ chủ quán biến sắc mặt nhìn tôi lao ra mưa một tay xách cái va-li nhỏ, tay kia kéo nàng tập tễnh vào quán. Rồi gã ngoác cười, mắt hút vào nàng miệng nói mắt nói cánh tay nói ngón tay nói toàn thân nói. Sau một hồi tán đủ thứ chuyện trên đời về thời tiết chết tiệt, về mùi thơm chết người của các loại rượu mạnh, gã lấy được thực đơn của nàng một ly trà gừng mật ong cho ấm bụng. Tôi tì tì chén gần hết hũ nấm. Trong lúc chờ trà sữa, nàng thò tay nhón một miếng nấm, bĩu môi chê không ngon. Rồi nhón thêm miếng nữa để khẳng định là không ngon bằng món nấm nàng tự trồng. Đón ly trà, nháy mắt với gã chủ quán, nàng ghé sát mặt tôi thì thầm: “Định không lái xe à mà uống rượu?”. Tôi thản nhiên ra lệnh: “Cậu đến chậm nửa tiếng đấy biết không? Ngủ lại thôi. Mai đi sớm. Ngồi đây nhâm nhi ngắm giai đẹp gái đẹp nghe nhạc hay chả sướng hơn lao vào mưa gió à”. Nàng không nói gì, khe khẽ nhấp từng ngụm trà điệu đà e thẹn tiểu thư ngày kén chồng. Hình như nàng đang suy nghĩ căng lắm. Coi như nàng đã đồng ý ở lại, tôi ngó nhìn ánh chớp lóe bên ngoài cửa kính, ngoắc tay ra hiệu thêm li thứ ba. Giọng hát của ả ca sĩ người xứ sương mù bồng bềnh nhừa nhựa làm người ta muốn nhão ra hút chặt hơn vào ghế. Nhìn màn mưa mà ớn lạnh, tự nhiên tôi muốn văng tục. Thiên đường là đây sao phải nhọc công đi kiếm ở đâu. Tôi cố tình nhìn xoáy thẳng vào mắt nàng xem cái đầu nhỏ bé ấy sắp toan tính mưu mô hay ho gì. Đấu mắt được một phút rưỡi thì tôi bỏ cuộc. “Đi thôi, tớ không ngủ được đâu”. Nàng thì thào. “Ở lại sẽ tí toáy nói chuyện cả đêm. Mai sẽ như chết rồi. Đằng nào cũng thức. Đừng lo. Tớ lái hết. Cho cậu ngủ. Lái một mạch nửa đêm là tới, tha hồ ngủ ở thiên đường không sướng à”.

Không hiểu sao nàng lại át vía được tôi, dù nàng hưởng ít hơn tôi cả tuổi đời lẫn tuổi khổ. Là tôi đoán thế. Có lẽ vì, như có lần nàng dịu dàng bảo, “cậu là đứa hai chân dễ chịu nhất mà tớ chấp nhận kết bạn ở cái tuổi chả cần thêm một người bạn nào nữa”. Đúng là sự ngọt ngào làm tan chảy. Tôi đứng dậy thanh toán tiền, biết có cố thuyết phục nàng cũng vô ích, nghĩ bụng: “Thiên đường vẫn còn đấy đã ai ăn trộm mất đâu mà vội”. Trong vụ này, tôi là kẻ muốn đi theo nàng nhiều hơn là nàng muốn kéo tôi theo, tôi phải nhượng bộ cũng đúng.

Thế tớ chưa kể cậu nghe chuyện vì sao tớ mất một chân nhỉ? Nó là một câu chuyện dài”. Nàng bất ngờ lên tiếng.

Tôi nhỏm người dậy, dựng thẳng lưng ghế chứng tỏ sẵn sàng hầu chuyện. Nàng quay sang tôi để chắc chắn tôi vẫn còn đó chứ chưa biến mất, e hèm lấy giọng, bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc nọ có một đứa nữ xinh đẹp là tớ, mọi người gọi tớ là hoa hậu. Bọn con gái thì ghét tớ còn bọn con trai thì đứa nào cũng muốn hiếp tớ. Hiếp chứ còn gì nữa. Làm tình mà không được cả đứa nữ và đứa nam sung sướng thì gọi là hiếp đúng không. Tớ chỉ thấy thích một tí chứ chưa biết cái sung sướng lên đỉnh là gì. Tớ cứ đi tìm cái đó hoài giống như nàng công chúa đi học phép rùng mình trong truyện cổ tích ấy. Rất nhiều đứa hiếp được tớ. Dù không thích nhưng chẳng hiểu sao tớ cứ để cho chúng nó hiếp. Muốn gần tớ, chúng nó phải dâng cho tớ đủ thứ trên đời, làm tớ cứ tưởng mình là công chúa. Đùng một cái phải cưới lão nhà tớ, chỉ vì lão ấy hiếp tớ ngay lần đầu tiên đã làm được em bé. Lão ấy tiếp tục hiếp tớ nhiều đến nỗi tớ phát sợ. Đời không giống tớ mơ mộng. Sống chẳng có gì vui. Thế là tớ chỉ muốn đi chết. Tớ đi nhà thờ từ nhỏ nên tớ không nói được với ai về cái mơ mộng chết của mình. Vì tự chết là một trọng tội. Giờ thì tớ biết, lúc đó, thằng quỉ Sa Tăng trong tớ muốn lắm làm cho tớ chết. Tớ vẫn làm việc của người vợ cho chồng hiếp nhưng luôn tìm cách chết. Tớ khóc lóc suốt đêm nên bị mang vào trại tâm thần.Tại sao thế thì tớ không biết. Chỉ biết là tớ thấy đời sống chán chết đi được. Rồi tớ được về nhà. Ngay lập tức, con quỉ dụ dỗ tớ ra ga tàu hỏa trong trung tâm thành phố. Nhìn thấy chiếc tàu đi đến, tớ sướng điên lên được, muốn lao vào ngay nhưng tớ lại sợ. Thế là chiếc tàu đầu tiên đi qua tớ rồi dừng lại. Rồi chiếc thứ hai đi qua, tớ vẫn chưa dám lao vào. Tớ nghĩ thôi để ngày mai vậy, nhưng thằng quỉ trong tớ xúi bẩy, làm đi chứ, nếu không thì sẽ không thể chết được đâu, phải làm bây giờ hoặc là chẳng bao giờ làm được. Thế là tớ nhắm tịt mắt lao vào trước đầu tầu. Nhưng Chúa chưa cho tớ chết. Con quỉ chỉ lấy được một chân của tớ thôi. Chúa đã thắng. Ngài vẫn bảo toàn tính mạng của tớ. Tớ nằm dưới gầm tàu gào to lên với bọn người lăng xăng ở trên, tôi ở đây cơ mà. Mãi họ mới mang máy móc đến cưa cái tàu để kéo tớ ra. Người ta đăng báo đầy hình của tớ cậu tìm mà đọc. Tự chết không được, mà lại mất chân, ai cũng nhìn tớ thương hại, canh gác tớ sợ tớ lại tìm cách chết nữa. Nhưng họ sai hết. Tớ đã thấy phép màu của Chúa. Ngài đã biến tớ thành một con người khác. Tớ trở lại trường đại học nghiên cứu về tâm thần học.Tớ chẳng thấy mình thiếu một chân. Tớ vẫn lái xe đi, còn đi nhiều hơn khi có hai chân. Tớ làm việc thiện nguyện giúp đỡ người tâm thần, giống như tớ ngày xưa, chúng tớ dùng thứ ngôn ngữ người như cậu không hiểu được. Cậu có thấy tuyệt diệu không? Nếu không có Chúa thì tớ chết tươi dưới gầm tàu hỏa rồi. Giờ tớ chỉ muốn được sống mãi không bao giờ chết. Cậu có thấy đó là phép lạ không? Ai đã cho chúng mình hơi thở để sống? Ai đã khiến tớ và cậu gặp nhau. Ai đã khiến mọi người ngủ còn chúng mình lao đi ngoài trời mưa gió. Tớ có nhắm mắt vào lái xe cũng chẳng chết được. Cậu vẫn thức đấy chứ. Cậu yên tâm, đi với tớ thì Chúa cũng sẽ bảo vệ cả cậu nữa”.

Nàng quay sang tôi, cố nghiêng người ngó vào mặt tôi kiểm tra xem tôi còn thức không. Tôi hét lên: “Lái xe đi, đừng có nhìn ngang nhìn ngửa nữa. Tớ chưa muốn chết đâu”.

Nàng cười nắc nẻ. Tiếng cười như tiếng ma khóc rơi vào lòng tôi trống hoác. Tôi căng mắt nhìn con đường quốc lộ vàng vàng xám xám vun vút trôi về phía sau. Nàng chỉ hơi giảm tốc độ một chút để lái xe ngoặt vào một con đường nhỏ. Câu chuyện nàng vừa kể tôi nghe là của nàng thật ư, hay nàng bịa ra cho có chuyện mua vui quãng đường dài giúp tôi tỉnh ngủ? Sao nàng lại chọn thời khắc này để kể tôi nghe những chuyện đáng lẽ phải nhìn vào mắt nhau mới nói được? Nàng nói về sự sống và cái chết cứ thản nhiên như chuyện đang mải hái hoa thì sảy chân ngã vì dẫm phải một viên sỏi nhỏ. Giá mà nàng không lái xe, tôi sẽ ôm lấy nàng, xiết chặt. Giá mà nàng kể tôi nghe câu chuyện này trong ánh lửa lò sưởi trắng đêm, tôi sẽ chạm tay tôi vào tay nàng thay cho một nụ hôn nhỏ. Tôi muốn cất lời nói một điều gì đó mà lưỡi cứng lại, người chênh chao như say, ngỡ chiếc xe đang lao vào một hố thẳm vô đáy. Hai bên con đường nhỏ là những khoảng không bao la mù mịt hơi nước. Không một cái gì chứng tỏ đang có sự sống tồn tại. Tôi ngỡ mình lạc sang cảnh giới khác. Có lẽ chúng tôi đang lái xe xuống địa ngục. Mụ phù thủy một chân ngồi bên tôi rắp tâm dâng hiến tôi cho quỉ Sa Tăng làm bữa đêm trước khi trời sáng chăng? Tôi nhắm tịt mắt lại. Kệ Chúa! Giả sử bỗng nhiên nàng muốn thử thách Chúa của nàng lần nữa, cứ buông tay lái, mặc cho chiếc xe muốn chạy đi đâu thì chạy, thì sao nhỉ? Ý nghĩ này làm tôi lạnh người. Tôi quay sang nàng rất muốn nói “này, nghỉ đi để tớ lái cho” mà không thể cất lên lời. Như đọc được ý nghĩ của tôi, nàng cất tiếng cười vui: “Tớ tỉnh như sáo mới lái được, cậu gật gù thế kia có mà lái xuống địa ngục à”. Trong ánh sáng nhờ nhợ, chẳng cần nhìn tôi cũng biết môi nàng đang bĩu ra cong tớn.

Tôi im. Là tôi nghĩ vậy chứ nàng có bắt tôi cầm lái lúc này tôi cũng chịu. Có vẻ như rượu uống đêm qua giờ mới ngấm. Có vẻ như khái niệm về không gian và thời gian bỗng nhiên mờ nhòe trượt hẳn khỏi ý thức. Có vẻ như phải đi qua địa ngục mới đến được thiên đường? Có vẻ như phải lao vào cái chết mới biết giá trị của sự sống? Tôi bỗng nghe giọng mình vang lên mê sảng: “Sắp đến thiên đường chưa?”. “Cứ ngủ tí nữa đi.” Nàng hớn hở đáp. “Sắp tới rồi. Cậu sẽ thấy, thoát khỏi thành phố ngột ngạt điên rồ nó sung sướng thế nào. Tớ đang tưởng tượng ra cái hạnh phúc được ngồi im lặng ngắm nhìn dòng sông ấy, ngắm nhìn dãy núi bên kia dòng sông, ngắm nhìn lũ vịt trời chim trời chí chóe tranh nhau bắt cá. Tớ chỉ cần có thế thôi…”.

Tôi cũng chỉ cần có thế!

Tôi ngả hẳn ghế ra nằm cho thoải mái. Một sự thanh thản kỳ lạ hòa tan vào da thịt nâng tôi bay vút lên cao. Địa ngục nhẹ bỗng châng lâng chạm ngõ thiên đường. Trước khi thiếp đi tôi còn kịp lưu vào đáy mắt một vệt hồng mờ mờ cuối con đường…

Và cả đôi môi nhìn nghiêng của nàng nữa…

Tác giả bài viết: Bùi Mai Hạnh