Giới thiệu sách: “ĐI LẠC VÀO THẾ GIỚI CỦA ANH”
- Thứ tư - 05/08/2009 23:27
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Bìa cuốn sách “Đi lạc vào thế giới của anh”
Không ồn ào “lập ngôn”, không có những đổi mới gây sốc trong nội dung và cách thể hiện, nhưng Cấn Vân Khánh có những độc giả riêng của chị qua những câu chuyện dịu dàng, nữ tính, đồng thời, cũng chất chứa những khát vọng, đam mê yêu và được yêu – nhưng ít khi được toại nguyện - của các nhân vật nữ.
Tập truyện mới của Cấn Vân Khánh, theo lời giới thiệu, “là một câu chuyện dài với nhiều phân khúc cuốn nguời đọc vào những ngóc ngách tình cảm tuởng quen mà lạ” của một cặp nam, nữ. “Không quá nhiều lớp lang nhân vật. Không quá nhiều chi tiết ruờm rà phức tạp, “Đi lạc vào thế giới của anh” chỉ đơn giản là tập hợp những câu chuyện kể lại từ cuộc sống của 2 sắc màu đối lập trong cuộc sống là Đàn bà và Đàn ông. Sự đơn giản trong kết cấu của từng truyện ngắn lại khiến cho bất kỳ ai đọc nó cũng dễ soi chiếu bản thân và chiêm nghiệm về mình.”
Không có kỳ vọng để lại những tác phẩm văn học lớn, có giá trị “vĩnh cửu”, Cấn Vân Khánh cũng không phật ý khi bị liệt vào hàng những nhà văn trẻ của dòng “văn giải trí”, như trong một trả lời phỏng vấn của chị: “Dòng văn giải trí theo tôi, không có gì là xấu. Thời buổi hiện nay, con người luôn phải quay cuồng bận rộn giữa hàng núi công việc, họ không đủ tâm sức và thời gian dành cho những tác phẩm văn học được coi là bác học, cao siêu, giàu tư tưởng mà họ chỉ cần những trang viết đem đến sự thư giãn nhẹ nhàng. Nếu văn giải trí là một ly nước làm dịu mát thảnh thơi tâm hồn thì tôi nghĩ không nên lên án hay coi thường nó.”
Nếu nhìn từ góc độ ấy, có lẽ những độc giả của Cấn Vân Khánh cũng sẽ không thất vọng với “Đi lạc vào thế giới của anh”, một cuốn sách mà như lời giới thiệu, sẽ trả lời được những câu hỏi: “Thế giới của đàn ông gồm những gì? Có bao nhiêu cửa vào, bao nhiêu cửa ra? Có mê cung nào khiến buớc chân của người phụ nữ luôn lạc lối?”
NCTG xin giới thiệu đến bạn đọc một số phân khúc trong tập truyện, để thấy “thế giới riêng của người đàn ông nào cũng giống nhau, đều có những người phụ nữ, riêng tư, bí mật, ngọt ngào và có những nỗi xót xa khó gọi thành tên”.
Nhà văn Cấn Vân Khánh
MÈO NHỎ
Tin nhắn của nàng được gửi đến trong một buổi sáng bất chợt khiến tôi gác lại hết công việc bay ngay ra Hà Nội giữa mùa đông. Thành phố chìm trong mưa, từng mái nhà nâu xám cũ ngả màu dưới tán bàng gầy gò trơ trụi. Mẹ tôi hỏi: “ Con ra đây hẳn chứ?”. Tôi lắc đầu buồn bã: “ Con không biết”.
Tôi cứ đi đi về về thế, có lúc muốn ở lâu hơn, nhưng rồi lại ra đi, chẳng phải vì tôi không tha thiết. Có lẽ tôi quá yếu đuối để ở lại, gặm nhấm cảm giác của một người trót đánh mất tình yêu mà càng cố gắng đi tìm càng thất bại ê chề. Sau cuộc hôn nhân kéo dài gần một năm đã đổ vỡ của tôi, mẹ tôi xót thương, nhờ người mai mối nhưng tôi từ chối. Không thể chịu nổi cuộc sống luẩn quẩn trong nỗi thất vọng xót xa vì không hiểu tại sao nàng, người từng được gọi là vợ tôi ấy, lại có thể dửng dưng nói lời chia tay đến thế. Tôi chuyển công tác vào Sài Gòn, trả lại bầu trời tự do cho nàng mà không hề van xin níu kéo. Nhưng rồi tưởng như tôi có thể quên được nàng đi, thì nàng lại nhắn cho tôi: “ Anh đang ở đâu ?”
Không kìm được lòng mình, tôi quyết định tìm kiếm nàng. Mặc cho mẹ tôi khuyên ngăn kèm theo bao giọt nước mắt uất ức. Tôi chạy xe đến khu chung cư cao tầng, căn hộ nơi tôi và nàng đã quấn quít với bao kỷ niệm của những ngày đầu tiên. Tôi đưa tay bấm chuông, một lúc lâu nàng mới đi ra, tóc tai bù xù, váy áo xộc xệch nhưng trong mắt tôi nàng vẫn đầy quyến rũ, cảm giác của tôi lúc ấy là muốn ôm lấy nàng ngay lập tức. Thiếu chút nữa. Nhưng ánh mắt lạnh lùng vốn dĩ của nàng khi ngước lên nhìn tôi đã ngăn tôi làm điều đó.
- Anh đấy à?
- Em khoẻ chứ?
- Em bình thường
Tôi bước vào nhà và không cởi giầy. Nàng đứng khoanh tay ở góc nhà nhìn tôi, vừa dè chừng vừa sợ sệt. Tôi bặm môi xem ti vi, tay cầm remote bấm hết kênh này đến kênh khác.Tôi ngừng lâu hơn ở trận bóng đá ngoại hạng Anh, nhưng tôi không đủ tập trung theo dõi, tôi biết rõ trong hoàn cảnh này tôi không thể tập trung sáng suốt làm một điều gì. Nàng luôn khiến tôi mất bình tĩnh, ngay cả khi tôi đưa nhẫn cưới vào tay nàng sau mối tình sét đánh và cả khi tôi ký vào đơn xin ly hôn.
Còn nàng thì luôn bình tĩnh, bình tĩnh một cách ngây thơ. Nàng bắt đầu tiến đến gần tôi và ngồi xuống, tôi cảm thấy vạt áo của nàng khẽ chạm vào vai tôi khiến tôi hơi gai người. Đèn điện sáng trưng khiến chúng tôi có thể soi rõ vào gương mặt nhau. Tôi e hèm lấy giọng rồi nói bâng quơ:
- Lạnh nhỉ!
- Vâng!
Nàng đi vào phòng ngủ rồi mang ra một chiếc khăn quàng cổ, đưa cho tôi, tôi vẫn nhớ đây là chiếc khăn nàng đan tặng cho tôi nhưng tôi không mang đi. Tôi ngồi im, để mặc cho nàng quấn cẩn thận chiếc khăn quanh cổ mình, tôi như nghe rõ hơi thở của nàng nóng ấm bên tai tôi. Nàng pha trà gừng bắt tôi uống. Tôi muốn hỏi nàng rất nhiều, rằng tại sao nàng lại muốn xa tôi, không phải là vì tôi và nàng không hợp nhau như lý do nàng đã đưa ra đấy chứ. Và tại sao nàng lại vẫn nhớ đến tôi, sau khi nàng nằng nặc đòi chia tay, và tại sao nàng vẫn còn có thể hỏi tôi rằng: “ Anh đang ở đâu?”.
Nhưng tôi im lặng. Khi tôi thấy tay tôi run rẩy trong tay nàng. Người đàn bà này từng được gọi là vợ tôi. Tôi ngửi thấy làn tóc thơm mùi hoa hồng của nàng, mùi vị cũ kỹ, đôi vai gầy, mắt to trong veo, khoé miệng nũng nịu trẻ con hay hờn dỗi, khắp thế giới này hàng triệu phụ nữ không ai giống như nàng cả.
- Em vẫn thế, không thay đổi!
Tôi thì thầm một cách dịu dàng.
Anh cũng vậy. Nàng nhoẻn miệng cười, nàng đã qua cơn bối rối trước sự xuất hiện đường đột của tôi. Chúng tôi dựa sát vào nhau, thân thể nàng mềm mại co cụm lại như một con mèo.
- Anh có biết tại sao em xa anh không?
- Không, nói cho anh biết đi nào…
Nàng ôm choàng lấy cổ tôi, thỏ thẻ:
- Anh có yêu em không?
- Có
- Vậy tại sao anh hay đi làm về muộn? Anh hay đi uống rượu? Anh hay đi ngủ sớm? Anh không tặng hoa cho em như trước? Anh không trò chuyện cùng em? Anh không ăn cơm tối với em?Anh không đi uống cà phê với em nữa?
Trời, bất kỳ người đàn ông nào sau hôn nhân chẳng thế. Suýt nữa thì tôi bật cười. Tôi định cãi, nhưng nhìn nàng âu yếm tôi chỉ biết gật đầu. Rằng anh đã sai rồi, anh đã vô tâm khiến em bị tổn thương, anh hứa sẽ không bao gìơ làm thế nữa đâu.
Tôi hôn nàng thật khẽ, gương mặt kiêu kỳ của nàng như mơ ngủ , mắt khép lại lãng đãng, chiếc váy của nàng tuột khỏi tay tôi. Chúng tôi quay cuồng với nhau ngay trên chiếc ghế sofa, đã quá lâu rồi , nàng thật sự nồng nàn không tưởng nổi. “Em thích anh như thế này cơ”. Được rồi, một khi em thích, anh sẽ không từ chối đâu.
Nàng ngả đầu vào vai tôi, như đôi tình nhân.Tôi thư thái châm thuốc và kiếm cái gạt tàn, bỗng nhiên tôi nhìn thấy trong đó những đầu mẩu thuốc lá mới hút được vứt vương vãi trong đó. Tôi biết rất rõ sự nữ tính nơi nàng, nàng không bao giờ hút thuốc, một người đàn ông nào đó vừa đi khỏi đây. Anh ta đã hút.
Anh ta đã ngồi đây, chỗ này. Nơi chúng tôi vừa làm tình với nhau. Tôi nhìn lên bàn, một bó hoa hồng đỏ rực rỡ cắm trong chiếc bình màu xanh sang trọng. Anh ta hẳn đã tặng nó cho nàng.
Ai vừa ở đây thế? Tôi đi thẳng vào vấn đề
Một người bạn của em. Nhưng em và anh ấy không có gì với nhau cả. Nàng trở nên hốt hoảng.
Thật tội nghiệp, tôi đâu có quyền oán trách gì, vì nàng đã tự do theo đúng nghĩa với tôi, và như thế, nàng muốn làm gì thì làm. Con mèo nhỏ. Nàng không thuộc về tôi, nàng chẳng thuộc về riêng ai hết…
- Nhưng thực sự thi em cũng có tình cảm với người ấy chứ?
- Anh ta rất quan tâm đến em.
- Anh ta tặng hoa cho em? Anh ta trò chuyện với em? Anh ta ăn tối với em? Anh ta đi uống cà phê và…
Nàng im lặng
Một phút trôi đi.
Tôi từ từ đứng dậy
Anh sao thế? Nàng trở nên van vỉ. Em thực sự không có gì với anh ta. Em xin thề. Em xin lỗi đã làm cho anh giận dữ. Anh, hãy nói gì đi chứ? Nàng kêu lên.
Tôi đi thật nhanh ra khỏi căn phòng của nàng, Không ngoảnh lại. Vì tôi biết chỉ chậm trễ chút nữa là tôi sẽ lại mềm lòng. Lòng nặng trĩu, tôi hình dung cảnh nàng khóc một mình trong đêm. Chắc nàng không bao giờ biết đươc lý do tại sao tôi lại ra đi. Không hẳn là tôi đã ghen với bất kỳ người đàn ông xa lạ nào tìm đến nàng trong những ngày tháng qua, mà tôi chỉ cảm thấy giữa chúng tôi không thể nào hàn gắn được nữa. Bởi vì, trong phút giây cùng cực của tuyệt vọng tôi đã kịp nhận ra nàng chỉ là con mèo nhỏ cần được cưng chiều, che chở. Nàng thuộc về những giấc mơ ngọt ngào của cuộc sống, những khoảnh khắc lãng mạn thánh thiện mà tôi , một người đàn ông bình thường theo đúng nghĩa không thể nào đem lại. Ngay cả hôn nhân, đối với nàng cũng chỉ là một cuộc vui. Nàng sẽ không hạnh phúc khi sống bên tôi. Tôi và sự trần trụi của tôi sẽ khiến nàng bất hạnh. Rồi nàng sẽ lại rời xa tôi đi tìm những giây phút bềnh bồng khác. Và tôi sẽ lại khổ đau, cho dù tình yêu tôi dành cho nàng không bao giờ thay đổi, cho dù khắp thế giới này hàng triệu phụ nữ không ai có thể giống như nàng, con mèo nhỏ của tôi.
Nhưng làm sao tôi nói cho nàng hiểu bây giờ?
*
KẾT THÚC VÀO BUỔI SÁNG
Cô soi gương thật kỹ, môi mím lại, tóc ướt sũng rủ xuống khuôn ngực gầy và trắng, mùi sữa tắm dịu dàng trên làn da, cô kéo chiếc khăn tắm lên quấn hờ một vòng rồi bước ra ngoài.
Cô không nhìn thấy anh, chỉ thấy vài cuốn tạp chí về kiến trúc vương vãi trên giường. Nơi chiếc gối anh và cô gối đầu chung chai nước hoa của anh nằm gọn đó, còn thoang thoảng hương vây quanh. Chai nước hoa cô mua cho anh nhân dịp cuốn sách thứ ba của cô xuất bản. Cô đã ngần ngừ mãi ở quầy mỹ phẩm tại trung tâm thương mại để thử mùi từng loại một, tự hỏi không biết anh sẽ hợp với loại nào. Dù cô biết chẳng cần nước hoa. Sự gợi cảm nơi anh cũng đủ khiến cô xao động. Cuối cùng, cô chọn Hugo Boss, cô nghĩ anh sẽ thích bởi nó ẩm và nồng nàn.
Cô chuyển vào Sài Gòn cho anh theo đường bưu điện và quả thật anh đã rất bất ngờ, anh gọi điện cho cô, vừa nói vừa cười, rằng tại sao cô luôn khiến anh phải ngạc nhiên đến thế, rằng cô thật là tinh tế, cô luôn thích gây bất ngờ cho người đàn ông cô yêu. Hôm nay nó đã ở đây, sóng sánh đầy ắp từng giọt thấm trên da thịt, trên tóc anh. Anh đã không dùng nó khi thiếu vắng cô, anh chỉ dùng khi anh ở bên cô.
Cô vừa nằm ngả xuống, úp mặt xuống gối đã thấy những ngón tay anh mơn trớn ngay sau lưng, kịp thời, từ lúc nào một cách chủ ý anh đứng nép vào tường chứng kiến cô ngơ ngác đi ra và từ từ dấn từng bước một theo sau lưng cô, bất ngờ và làm cho cô thấy tràn đầy xúc cảm. Anh hôn cô từ cổ và không nhìn thấy đôi mắt cô khép hờ. “Thôi nào quay lại đây đi, anh năn nỉ đấy!”. Cô lắc đầu nguầy nguậy, anh kéo cánh tay cô khiến chiếc khăn tắm tuột xuống, và lúc này thì lạ thay cô không còn xấu hổ.
Cô sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc, khi môi anh run run mềm mại áp chặt môi cô, thì thào những câu chỉ một mình anh hiểu, và lúc đó cô dang đôi bàn tay níu anh về phía mình. Thân thể cô căng phồng như một trái bóng.
Cô có vài đêm quấn quýt bên anh, và đây là lần thứ hai, với người đàn ông được gọi là nhân tình, vì anh đã có vợ, được nhìn thấy anh đi lại trong căn phòng ấm áp rất nhiều hoa, nghe anh nói những câu chuyện lạ lùng, mỗi câu chuyện của anh đều lạ lùng. Cô thường rủ anh đi bộ xung quanh bất kỳ cái hồ nào đó trong thành phố và bảo với anh rằng khi anh đi khỏi nơi này, em vẫn một mình đi dạo và cảm thấy rất buồn, em hay dừng lại ở một chiếc ghế đá nào đó, đọc vài trang sách, nhìn những đôi trai gái nắm tay nhau thật chặt nhưng tự nhủ rồi mình sẽ vượt qua. Lúc đó em thấy bàn tay em rất lạnh, những ngón tay lạnh buốt thèm nhúng xuống nước ấm và cảm giác bắt đầu được xoa dịu sẽ lan tỏa khiến em nguôi ngoai phần nào.
Chỉ cần cô nói đến đó anh gọi taxi ngay lập tức. “Chúng ta phải đi thôi”. “Ngay bây giờ sao?”. “Đúng rồi, ngay bây giờ!”, anh trở nên cuống quýt.
Bất kể cô hét ầm lên là cô chỉ muốn nằm trong chăn nghe nhạc mà thôi, anh cũng kéo cô bằng được ra khỏi phòng.
Cô nhủ thầm cô còn cả cuộc đời dành cho anh nên cô còn có thể trì hoãn được.
Rồi đến lúc...
Anh tạm biệt cô, không kịp nhìn cô khóc một mình, anh thức dậy từ rất sớm và kéo vali thật khẽ, không quên ôm chầm lấy cô, cô nghe tiếng giày của anh xa dần xa dần và nước mắt cô rơi xuống, những giọt nước trong vắt. Cô im lìm, chỉ đủ ngưng lại các giác quan trong vài giây rồi nhắn một cái tin để anh kịp đủ nhận trước khi lên máy bay: “Anh sẽ ly dị chứ?” và chỉ cần mười lăm phút sau, cô đứng dậy, mặc chiếc váy kẻ ca rô bước ra phố mang theo tâm trạng trống rỗng, dù anh nhắn lại ngay lập tức cho cô: “Anh sẽ ly dị!”.
Cô sẽ không viết được gì sau vài ngày ấy, chỉ có thể độc thoại, nghĩ và phiền muộn đến khi anh viết mail cho cô, nói rằng anh rất khỏe và tất cả những gì anh có đều chỉ thuộc về cô.
Thực sự là cô không có khả năng nghi ngờ anh, khi yêu người ta không có khả năng nghi ngờ.
Mùa đông đến sớm, cô hằng tuần chat với anh hoặc viết mail. Anh hẹn cô mùa đông sẽ lại ra Bắc gặp cô. Cô nhớ đôi mắt nhìn thẳng của anh, nhớ cả tật xấu hay hút thuốc của anh, đến nỗi khói thuốc của một chàng trai trong quán cà phê cũng làm cho cô nhớ anh. Cô bắt chuyện với anh ta khi đi ngang qua, bật cười khi thấy nhãn hiệu thuốc lá của anh ta giống anh. Còn lại thì anh trở nên khác biệt. Hoàn toàn khác biệt với bất kỳ người đàn ông nào cô gặp trên đường. Có khi anh thổ lộ với cô rằng anh đã thực sự rất bối rối khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, đến mức anh phải hút một bao thuốc trong đêm hôm đó. Ngay cả khi anh không còn ngủ chung với vợ và thi thoảng đi làm về muộn phải tìm một khách sạn nào đó để qua đêm, anh vẫn không hút nhiều đến thế.
Điều đó khiến cô cảm động rất nhiều.
Anh nói rằng anh thích cô sơn móng tay màu đỏ, tô son đỏ và ngồi gõ bàn phím, trông cô trẻ trung, hấp dẫn một cách đặc biệt. Anh cũng không bao giờ ghen với các nhân vật nam trong tiểu thuyết của cô.
Và anh biết rằng anh cần cô, song anh không nghĩ anh có thể có được cô nhanh như thế.
Anh kể lể rất thật và luôn làm cho cô hãnh diện vì được anh để mắt đến. Anh không tin là cô có một quãng thời gian rất dài phải sống một mình, đi du lịch một mình, hoàn toàn cô độc, kiêu kỳ và không có nhu cầu gặp bất kỳ ai. Đến mức có lúc cô nuôi tóc thật dài và luôn sa vào trầm cảm. Cô viết về những mối tình ngắn ngủi, gieo vào lòng bất kỳ ai đọc nó những hồ nghi và hoảng hốt. Và cô biết mình hơi vô trách nhiệm, dù với cô tuổi thanh xuân luôn đẹp.
Anh chat với cô, thường hỏi cô bằng những câu hỏi khiến cô khó quên. Cô ghi vào giấy và dán lên tường gần nơi cô ngủ. “Hãy nói cho anh biết căn phòng của em có đủ ấm không?”. Cô đọc rất to và tưởng tượng anh đứng trước mặt, cô hét ầm lên vì sung sướng.
Cô đã luôn sống bằng cảm xúc của mình với anh, điều cô chưa từng làm với một người đàn ông nào trước đó. Cô đã quên rằng cô lo toan điều gì sẽ đến với mình, trong mối quan hệ hoặc một mối ràng buộc nào đó, vì anh ở trong máu cô, ý nghĩ, thói quen, sự phụ thuộc hoàn hảo. Cô đã may mắn biết bao khi tìm được anh.
Nhiệt độ xuống thấp kéo dài, thành phố cũng thở ra khói, một màu lam trắng vào buổi sớm, cô thức dậy, trèo lên xe buýt đi chợ. Cô ghé vào hàng len mua vài cuộn len màu xanh rêu, cô lại tiếp tục tốn thời gian để suy nghĩ xem với dáng người anh, anh sẽ hợp với màu gì, điều đó hao tổn tâm trí của cô gấp nghìn lần và cô tự hỏi không hiểu tại sao mình lại mệt đến thế. Cô nhìn ngó, so sánh và hỏi han từng người một rằng đàn ông thì có thể khoác trên mình chiếc khăn có màu sắc như thế này không? Về đến nhà, cô gỡ từng sợi len và bắt đầu đan, cô tính trong vòng một tuần cô sẽ hoàn thành và lúc đó, cô sẽ kịp tặng cho anh.
Chiếc khăn khiến tay cô tím bầm, và vì vội vã, mũi kim nhọn vô tình đâm vào ngón tay cô chảy máu. Đúng vào ngày cô ra sân bay đón anh. Cô ngồi đợi anh mãi, vừa thấy anh cô đã chạy đến thật nhanh, cô quàng khăn cho anh, anh kịp nhìn tay cô và nhăn nhó: “Tại sao thế?”. “Em bất cẩn!”. Anh đưa tay cô lên miệng và hôn.
Anh hôn vào chiếc khăn mà cô đan. Và anh cũng đã hôn cô rất nhiều sau đó.
Cô chỉ muốn hỏi anh rằng: “Anh đã ly dị chưa?”. Cô hy vọng tất cả đã hoàn tất... Nhưng anh không cho cô cơ hội. Anh dắt cô đi khắp thành phố, ghé vào những quán cà phê êm dịu và đầy mơ mộng. Họ đi dạo rất nhiều khiến chân cô mỏi nhừ, anh đã cõng cô lên những bậc cầu thang lên phòng. Anh đợi cô bước ra từ nhà tắm, và anh lại bất ngờ xuất hiện sau lưng, nhẹ nhàng nhấn chìm cô lúc nào không hay. Ngày nào cũng như ngày nào.
Nhưng cũng có ngày cô và anh im lặng, cho đến lúc anh phải xa cô. Những điều đã qua được lặp lại như một cuộn phim, dĩ nhiên với cô anh có thể lặp lại hàng triệu lần làm sao cô chán nổi, vì tình yêu của cô là một căn bệnh.
Kết thúc vào buổi sáng, anh đi khỏi, trở về thành phố nơi anh sinh ra, cô khỏa thân dưới ánh đèn dịu dàng nhắn cho anh: “Anh sẽ ly dị chứ?” rồi đứng dậy tròng chiếc váy vào người nhưng chân cô không vững, cô ngã xuống gối, cô ngửi thấy mùi nước hoa và chóng mặt. Cô muốn đi ra phố, cô ghé ngang quán cà phê, ngồi co ro và nôn nao vì chờ đợi. Phải một lúc lâu, rất lâu mới thấy chuông điện thoại rung, anh đã nhắn cho cô, có lẽ khi máy bay vừa cất cánh:
“Mình là người tình được không em?”.
Cô cất điện thoại vào túi áo. Bên kia đường, chàng trai hút thuốc nhãn hiệu giống anh vừa chạy ngang qua, lạ thay cô vẫn còn kịp nhận ra. Cô nghển cổ nhìn theo. Lần đầu tiên cô có cảm giác gương mặt anh và anh ta giống nhau. Những người đàn ông đều có những gương mặt giống nhau. Cô đưa ngón tay sưng tấy lên miệng ngậm. Lạ thay, cô đã mất hết cảm giác đau đớn.