Nhịp Cầu Thế Giới Online

http://nhipcauthegioi.hu


GIỌT LỆ TRONG HỒN (20)

Trời chập tối, mưa càng nặng hạt và trong ít phút, tôi đã ướt như chuột lột. Hai lần tôi nghe thấy tiếng ô tô đến gần, hai lần ấy tôi phải ẩn dưới những bụi cây hai bên lề đường. Trên chân phải tôi, một cái bọc nước khổng lồ bị vỡ khiến tôi đau khủng khiếp. Mưa như trút nước tạo thành một nhịp điệu đơn điệu và tôi biết rằng còn lâu nó mới tạnh.

Khoảng 8 giờ tối, tôi thoáng thấy một điểm kiểm tra ở xa xa và tôi rời đường chính xuống cánh đồng. bầu trời xám xịt không hoàn toàn tối, vì thế thi thoảng tôi phải trườn dưới đất để ẩn náu. Người tôi toàn bùn vì đất dưới chân tôi ướt sũng. Tôi đã mệt đến mức chỉ còn cử động theo thói quen, chân nam đá chân xiêu như một cái máy. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: làm sao về đến nhà, ngâm mình trong bồn tắm nước nóng vài giờ liền!

Đến hàng rào bao quanh trại, tôi dừng lại và ngó nghiêng. Không thấy lính gác đâu cả, tôi đứng dậy và trèo qua hàng rào. Tôi không nghĩ đến chuyện tìm một cây cao để trèo và nhảy đại vào trại như lúc đi, chỉ muốn bằng cách nào đó vượt qua hàng rào dây thép gai. Tôi bám lấy cây cột rào gần tôi nhất, cột này cong vào phía trong trại; cứ thế tôi trèo cho đến đỉnh hàng rào. Ở đó, tôi hít một hơi dài, đứng tấn sẵn sàng, rồi dậm chân nhún mình nhảy vào trong, tay cũng hướng về phía trại. Tôi bay qua hàng rào thép gai, nhưng cú nhảy và lộn nhào quá thành công khiến tôi dập mặt vào một vũng bùn. Kỳ lạ là tôi không bị thương, nhưng phải mất chút thời gian mới hoàn hồn và có sức đi tiếp.

Qua rừng thông, tôi rảo bước về phía ánh sáng le lói giữ những hàng cây. Chẳng mấy chốc tôi đã đến lề trại. May cho tôi là không ai đi lại tại đó, tôi chạy đến cửa tòa nhà và nhào vào trong. Khi ấy, tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng đến nỗi chỉ muốn hét lên vì mừng.

Sukhi đang đọc sách trong buồng ngủ. Khi tôi bước vào, cô ngước lên nhìn rồi phá lên cười, hai tay xoắn lấy nhau.

- Có gì đáng cười vậy cậu? - tôi lẩm nhẩm và vội thay quần áo.

Sukhi phải lấy tay che miệng, nhưng càng bật ra tiếng cười.

- Cậu mà thấy cậu nhỉ... - cô nói.

Cáu kỉnh, tôi tiến đến chiếc gương treo trên cửa ra vào, và rồi tôi cũng bật cười. Mặt tôi đầy bùn, tóc thì chọc cả vào mặt dưới chiếc mũ.

- Sukhi này - tôi hỏi khi đã cởi hết quần áo và dùng khăn tắm quấn quanh mình -, có ai nhận ra tớ không có mặt trong trại không?

Sukhi thôi cười, nhưng vẫn cười mỉm.

- Đừng lo, cậu an toàn mà. Cả ngày hôm nay ở đây buồn tẻ lắm. Kể cho tới nghe đi, cậu thế nào?

- Ôi, Sukhi ơi, tớ không thể giải thích cho cậu được đâu. Khó lắm...  cậu ạ. Đôi khi tớ cũng không biết tớ ở đây làm gì...

Tôi nằm thư thái trong bồn tắm nước nóng rất lâu. Chỉ thiếu chút nữa là tôi đã chợp mắt vì mệt mỏi và hơi nước nóng. Tôi không muốn ra khỏi bồn, nhưng rồi cũng phải ra. Hơi ngơ ngẩn, tôi trở lại về phòng ngủ và thấy Sukhi bồn chồn đi lại.

- Okhva - cô nói ngay khi tôi bước vào phòng -, may là cậu về kịp. Điệp viên bí mật Chang vừa đến và chờ cậu ở phòng khách.

- Chang à? - tôi  cảm thấy hoảng hốt. - Nhưng ông ấy không biết tớ vắng mặt phải không?

- Không, chắc là không - Sukhi đáp. - Ít nhất là tớ cũng không nghĩ như vậy. Có lẽ cậu sẽ được giao một nhiệm vụ mới gì thì đúng hơn. Có một ông gia đi cùng điệp viên Chang nữa. Tên ông ấy là Kim Song Ir thì phải.

- Kim Song Ir?

Sukhi gật đầu.

- Đi đi nào, cậu thay quần áo đi. Tớ đã nói với họ là cậu sẽ xong ngay đấy.

Tôi suy nghĩ liên miên trong khi thay bộ quần áo mới, rồi chải đầu và chạy vào phòng khách. Đồng chí Chang ngồi ở phía bên kia bàn, đang trò chuyện với Kim Song Ir. Khi tôi bước vào phòng, hai người đứng dậy.

- Okhva - Chang mỉm cười với tôi -, đồng chí còn nhớ Kim Song Ir không?

Tôi gật đầu.

- Tất nhiên, cháu vui vì được gặp lại bác. Bác ngồi xuống đi ạ, Song Ir.

Chúng tôi ngồi xuống bàn. Chang lấy ra bao thuốc, mời Kim và họ châm thuốc.

- Thế này - Chang thở ra khói thuốc -, chắc đồng chí tò mò xem chúng tôi đến gặp đồng chí có việc gì? Trưóc mắt tôi chưa thể nói gì nhiều hơn, nhưng tôi muốn 15 phút nữa đồng chí sẽ chuẩn bị xong xuôi để chúng ta lên đường.

- Tôi phải đi ạ? - tôi ngạc nhiên. - Vâng, tất nhiên, nhưng đi đâu và trong bao lâu ạ?

- Đầu tiên tôi trả lời câu hỏi thứ hai của đồng chí - Chang đáp. - Đồng chí sắp xếp tất cả đồ đạc đi vì có lẽ đồng chí sẽ không trở lại đây. - Trong một thoáng, tôi sợ run cả người. Tôi tưởng người ta đã biết về "bài thực tập tự do" của tôi - ở trại, chúng tôi gọi như thế nếu ai rời khu trại mà không được phép. Nhưng tôi hoàn hồn khi Chang nói tiếp. - Về câu hỏi đầu, tôi chỉ có thể nói rằng chúng ta sẽ lên Bình Nhưỡng, đến đại bản doanh tình báo. Đồng chí sẽ nhận nhiệm vụ tại đó.

CHƯƠNG TÁM

Chiếc xe Mercedes phóng nhẹ nhàng trên đường phố vắng vẻ ở Bình Nhưỡng. Mưa vẫn rơi lộp độp như tiếng trống nho nhỏ trên nóc xe. Đường phố không có một bóng người, thành phố còn trong giấc ngủ.

Chúng tôi hầu như không trò chuyện gì. Chang ngồi phía trên cùng ông tài-xế, đó là một người đàn ông mập lùn, vạm vỡ, cặp mắt ti hí vẻ từng trải, nét mặt như thể lúc nào cũng ủ rũ. Tôi ngồi sau với Kim Song Ir, ông dán mắt vào cửa xe, chìm đắm vào những suy tư.

Cuối cùng, chúng tôi vào chỗ đậu xe ngầm dưới đất của trung tâm tình báo ngoại quốc. Tòa nhà này không có gì khác những tòa cạnh nó, nhưng khi đặt chân vào đây chúng tôi phải qua một sân nhỏ có gắn camera an ninh, rồi cùng hai lính gác vũ trang vào cửa chính.

Tuy nhiên, trong buổi tối hôm ấy, chúng tôi lên tầng ngay từ chỗ đậu xe. Trong tòa nhà, tuy đã muộn mà vẫn đông nghịt người. Tình báo là công việc đòi hỏi làm suốt ngày đêm. Chang đưa chúng tôi đến thang máy, ông ta bấm nút số 6 và chúng tôi chờ đợi để lên đến nơi.

- Đồng chí sẽ gặp một nhân vật rất quan trọng - Chang nói trong khi ông ta nhìn tín hiệu các tầng trong thang máy. - Đồng chí Kim đã gặp ông ấy nhiều lần rồi, nhưng đồng chí thì đây là lần đầu. Hy vọng đồng chí sẽ khiến ông ấy hài lòng.

- Vâng, thưa đồng chí - tôi đáp. Lúc đó tôi đã rất sốt ruột vì nhiệm vụ mới.

Đến tầng 6, chúng tôi ra khỏi thang máy. Chang dẫn chúng tôi đến một tiền sảnh quét vôi trắng, không có gì đặc biệt, tại đó có một lính gác ngồi bên chiếc bàn làm việc. Sau bàn là một cánh cửa đóng. Khi chúng tôi đến, người lính đứng dậy và Chang cho anh ta xem giấy tờ. Người lính gật đầu và mở cánh cửa.

Tác giả bài viết: Trần Lê chuyển ngữ - Còn tiếp