Nhịp Cầu Thế Giới Online

http://nhipcauthegioi.hu


GIỌT LỆ TRONG HỒN (18)

Cố nhiên, chả có gì diễn ra từ những cuộc gặp gỡ như thế, mặc dầu tôi cảm thấy ngày càng bị cuốn hút bởi thứ văn hóa tư bản năng động. Có lẽ may mắn cho tôi là chẳng bao lâu sau, chúng tôi bị gọi về Bình Nhưỡng.

Về đến nơi, tôi được phép về thăm gia đình. Tôi mua cho cậu em trai Bamso một chiếc đài cầm tay, và vài món quà cho mọi người. Nhưng về đến nhà, tôi thấy cả gia đình đang thẫn thờ.

Bamso chết rồi!

Khi mẹ tôi nói tin này, tôi làm rơi chiếc đài và òa lên nức nở. Tôi nhào đến ôm mẹ vào lòng. Bamso, cậu em trai khốn khổ của tôi! Nó là đứa em tuyệt vời, luôn lạc quan và vui vẻ. Nọ bị ung thư da và ra đi khi mới 15 tuổi. Cha mẹ tôi đã tính trước được là nó sẽ qua đời, vậy mà họ vẫn đau khổ ghê gớm. Trong thời gian tôi về thăm nhà, cha tôi tránh mặt tôi, như thể ông giận tôi. Vê sau tôi mới hiểu điều này.

Gần hai năm tôi không được về nhà. Giữa chừng, em gái tôi, Hyonok đã kết hôn với một hướng dẫn viên thuộc Tổng cục Du lịch. Tôi cảm thấy mẹ tôi buồn vì tôi không phải là đứa con gái đầu đi lấy chồng. Tôi cũng nhận thấy càng ngày, tôi càng xa cách gia đình. Không được kể về thời gian huấn luyện cũng như nhiệm vụ mà tôi được giao, tôi luôn căng thẳng vì không có gì để nói. Chao oi6, chúng tôi muốn trò chuyện tâm sụ biết chừng nào! vậy mà, càng ngày, chúng tôi càng rời xa nhau...

Tuy nhiên, tất cả những điều này vẫn khiến tôi bất ngờ trước cử chỉ của cha tôi khi điệp viên Chang đến đón tôi. Mẹ tôi mở cửa và khi Chang bước vào nhà, cha tôi lập tức tiến đến gần ông ta, nắm cổ áo và đẩy ông ta vào chân tường.

- Khi nào chúng mày mới trả lại con gái cho tao? - cha tôi hét to, nước mắt ròng ròng. - Lũ khốn nạn! Khi nào?

- Bố ơi! - tôi hoảng hốt kêu lên. Tôi biết là phải ngăn chặn cha tôi bằng mọi giá. - Bố thả đồng chí ấy ra đi! - Một hành vi như thế có thể khiến cả gia đình tôi bị tử hình như bỡn!

Cha tôi thả điệp viên Chang ra. Chang bối rối và ấp úng bảo tôi: "Tôi sẽ chờ đồng chí ngoài xe".

- Bố ơi?! - tôi nghẹn ngào.

- Cút đi! - ông hét lên và đẩy tôi ra cửa. - mày không còn là con tao nữa! Mày đã thuộc về chúng nó rồi! Thế thì cút đi! Về lại với chúng nó ấy!

CHƯƠNG BẢY

Tuần sau đó, tôi không thể tập trung vào kỳ huấn luyện. Tôi thực hiện như máy mọi động tác, trong những đợt hành quân xa tôi thường bị lạc nhịp. Tôi không làm sao đưa hình ảnh gia đình khỏi đầu.

Cố nhiên cái chết của Bamso khiến tôi rất thương cảm, nhưng tôi nghĩ dến cha mẹ nhiều hơn. Hành động của cha tôi đối với điệp viên Chang khiến tôi bực mình, nhưng trong tận cùng trái tim, tôi hiểu và biết rằng ông có lý. Gia đình tôi đã tan vỡ, có lẽ là mãi mãi, và vì cha thương tôi, ông đau khổ biết chừng nào khi phải để tôi ra đi.

Thứ Bảy, tôi ra một quyết định. Chủ nhật là ngày rảnh rỗi duy nhất của chúng tôi và chúng tôi có thể nghỉ ngơi ra sao cũng được. Khôn phải luyện tập, không phải nghe giảng hay thuyết trình. Nếu có thể thuyết phục được Vuchi đừng trình báo, người ta sẽ không nhận ra là tôi vắng mặt ngày hôm ấy.

Khi chương trình huấn luyện trong ngày kết thúc và bóng tối đã phủ xuống khu trại, tôi tìm gặp Vuchi trong nhà bếp. Bà chào hỏi tôi nhiệt ctình nhu thường lệ. Trong số các nhân viên của doanh trại, bà là người niềm nở nhất.

- Bác Vulchi, cháu nhất định phải về thăm gia đình - tôi bảo bà. - Tối nay, lúc trời tối là cháu lên đường. Tối mai cháu sẽ trở lại. Cháu xin bác đừng báo cáo là cháu sẽ không có mặt ở bữa sáng nhé.

Bà nhìn tôi hoảng hốt.

- Okhva ạ, bác sẵn sàng giúp cháu giữ bí mật thôi, nhưng thưọng cấp thế nào cũng có thể sẽ phát hiện ra. Và cháu biết là khi ấy thì điều gì sẽ xảy ra mà...

Tất nhiên là tôi biết. Tôi không được phép rời doanh trại và nếu người ta phát hiện ra, lập tức tôi sẽ bị đưa đi cải tạo lao động ở vùng cực Bắc của đất nước, rồi có thể bị ở đó cả đời. Có khi, người ta còn tử hình tôi cùng gia đình cũng không biết chừng.

Nhưng tôi không sao yên lòng được. Có thể tôi lại phải xa gia đình nhiều năm ròng và tôi không sao chịu được cảnh cha mẹ tôi phải chờ đợi bao năm mà không thể làm sáng tỏ được câu chuyện đau buồn hôm trước. Phải mất nhiều thời gian tôi mới nhận ra, nhưng giờ tôi đã biết, rằng đối với tôi, gia đình vẫn quan trọng hơn Đảng và Chính phủ. Khi được Đảng lựa chọn, tôi đã tự hào biết nhường nào. Nhưng khi nhớ lại những năm tháng tuổi thơ, khi tôi ở Cuba và Bình Nhưỡng, trong tôi, không gì quý báu hơn gia đình. Đồng thời, tôi tự hào vì được Đảng lựa chọn và có thể làm bất cứ điều gì cho sự thống nhất đất nước. Có điều, tôi không sao kìm được tình thương với gia đình.

- Cháu không thể làm khác, bác ạ - tôi nói với Vulchi. - Em trai cháu vừa mất và bố cháu bất hạnh lắm. Cháu phải nói chuyện với ông cụ...

Vulchi thỏo dài, trên gương mặt bà lộ rõ vẻ lo âu. Bà chỉ giúp tôi đến vậy được thôi, mọi thứ khác thì phụ thuộc vào may rủi.

- Nếu cháu thấy đó là giải pháp tốt nhất, cháu cứ đi đi - bà nắm tay tôi. - Nhưng cháu phải thật cẩn thận đấy, Okhva. Bác không muốn cháu bị làm sao...

Vulchi siết chặt tay tôi rồi tôi trở về phòng. Tôi nói cho Sukhi biết ý định của mình. Sukhi cũng có những lo ngại như của Vulchi.

- Cậu này - tôi bảo cô -, Chủ nhật hầu như chả bao giờ chỉ huy đến đây. Nhưng nếu ông ta đến, hãy bảo ông ta rằng buổi sáng khi mở mắt, cậu đã không thấy tớ rồi và không biết tớ đi đâu.

Sukhi gật đầu nhưng tôi thấy cô không yên lòng. Hẳn cô nghĩ rằng nếu tôi thực hiện ý định của mình, cô cũng có thể bị nguy hiểm. Tôi ngồi xuống giường cô, hai tay đặt lên đầu gối Sukhi.

- Họ sẽ không làm gì cậu đâu, Sukhi ạ - tôi tìm cách trấn an cô. - Chỉ cần nói rằng cậu chẳng biết gì cả.

Sukhi quay đầu, thở dài trong một thoáng, rồi nhìn tôi mỉm cười.

- Đừng lo -, cô nói -, tớ sẽ im như thóc!

- Cám ơn cậu.

Tôi ôm chầm lấy Sukhi rồi nhanh chóng gói ghém những thứ cần mang đi đường. Vì muốn di trong đêm, tôi không cần quần áo, và cũng không muốn mang ba-lô vì sợ vướng víu. Tôi mặc bộ đồ sẫm màu nhất, và mang theo ít tiền cùng giấy chứng minh. Buộc tóc ra đằng sau, tôi sùm sụp chiếc mũ quân đội màu đen.

Tiến đến cửa sổ, tôi nhìn ra ngoài. Trời đã tối hẳn, lên đường được rồi.

Sukhi đứng dậy và ôm tôi một lần nữa.

- May mắn cậu nhé - cô nói -, và nhớ là cẩn thận.

- Cám ơn cậu, tớ sẽ vậy mà - tôi mỉm cười và rón rén rời căn phòng, và tòa nhà.

Tác giả bài viết: Trần Lê chuyển ngữ - Còn tiếp