QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG (8)
- Chủ nhật - 17/02/2008 16:15
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Tình thương yêu
MỘT GIA ĐÌNH TÁCH BIỆT
Chúng tôi đứng bên cạnh chiếc xe cũ kỹ của tôi, hết xăng, hết tiền. Còn 3 dặm nữa là đến nhà và năm dặm nữa mới đến trạm xăng gần nhất. Đứa con gái mười tuổi của tôi cố an ủi tôi đừng lo lắng nữa. Chúng tôi có thể đem theo hàng tạp phẩm và đi bộ về nhà, nhưng sau khi đi mua hàng ở bách hóa, chân tôi đã đau lắm rồi. (Khi tôi mới sinh ra là vào hồi những năm năm mươi, có dịch bệnh bại liệt và tôi là một trong những đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi căn bệnh đó.)
Chúng tôi đã từng sống ở sa mạc trong vòng hai năm mà không có điện hay nước lọc, và cũng không có cả tiền. Tôi cố gắng nghĩ xem có thể quay trở lại cửa hàng với chỗ xăng còn lại trong xe không. Tôi đã sai và đã vô phương suy nghĩ.
Sau mười phút có một chiếc xe khác dừng lại. Trong xe là một gia đình người thổ dân Mỹ sống cách nhà tôi một vài dặm đường. Những người này luôn luôn tách biệt và không tiếp xúc với những người khác trong vùng và thậm chí có vẫy tay họ cũng không thèm để ý.
Người vợ đi ra khỏi xe và hỏi chúng tôi có cần giúp đỡ không. Tôi giải thích là xe tôi hết xăng và tôi cũng chẳng có tiền để mua. Cô vợ ấy quay về xe của mình và chiếc xe quay trở lại con đường cũ. Rồi khoảng hai mươi phút sau, họ mang về 5 gallon xăng. Tôi nói với họ là tôi không có tiền để trả họ tiền mua xăng. Cô vợ ấy nói: “Tôi đã nghe chị nói vậy lúc nãy rồi.” Và họ giúp tôi khởi động chiếc xe và đưa tôi về tận nhà chỉ trong vài phút.
Tôi cố thật nhanh để đến chỗ họ và đưa trả họ tiền, nhưng họ đã đi xa. Tôi không thể trả họ về những điều tốt đẹp họ dành cho tôi, tôi cũng không hề thay đổi suy nghĩ của tôi, rằng họ là người khác biệt và ít để tâm đến người khác. Nhưng bất cứ khi nào có thể, tôi luôn luôn cố gắng giúp đỡ người khác trên con đường tôi đi và trong suốt cuộc đời tôi, bao giờ tôi cũng nhớ đến họ.
MỘT TÁCH CÀ PHÊ
Cuộc sống của tôi bắt đầu cũng giống như của những anh chị em khác trong gia đình, với một người mẹ luôn luôn cố gắng làm tất cả mọi việc trước khi mẹ rời bố. Đó là gia đình tôi, chúng tôi đã lớn lên mà không biết bố là gì, và không biết đến sự dạy dỗ khuyên bảo của người cha.
Do vậy, tôi đã rơi vào cạm bẫy của rượu và ma túy, và tôi sống như trẻ lang thang trong vòng bảy năm và sau đó tôi được đưa vào trường phục hồi chức năng xã hội. Ở đó, tôi đã gặp Bill, cố vấn của tôi, anh ấy đã dạy tôi rất nhiều điều. Điều quan trọng nhất là nghệ thuật cho và nhận.
Đó là một buổi tối trước một sự kiện quan trọng và tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp. Bill đã nhận ra điều đó và rủ tôi đi dạo với anh. Khi chúng tôi vừa đi dạo vừa nói chuyện, Bill mời tôi đi uống cà phê. Tôi nói tôi đã nhẵn túi nhưng nếu anh trả tiền cà phê cho tôi, tôi sẽ trả lại anh. Anh dừng lại và nhìn tôi với một vẻ mặt nghiêm nghị nhưng tràn đầy yêu thương. Anh nói:
“Không, cậu sẽ không phải trả”.
Sau đó, anh nói tiếp với tôi rằng tôi không nợ tôi thứ gì hết, và anh đã làm như thế bởi vì anh có thể làm. Rồi anh nói với tôi về những điều tôi sắp phải trải qua. “Một ngày nào đó, em ở bên cạnh một người và họ cần một cốc cà phê, em có thể mua cốc cà phê ấy cho họ. Đấy là cách mà em sẽ trả tôi”
Giờ đây tôi đã là một công nhân trẻ, cuộc sống của tôi khác rất nhiều so với cách đây mười năm. Nghề nghiệp của tôi rất bình thường, tôi mua cà phê cho lũ trẻ. Bill đã dạy tôi phải làm điều đó như thế nào.
BÀI HỌC CỦA THẦY
Chúng tôi đứng ngoài hành lang lớp học nói chuyện với thầy giáo dạy môn tiếng Anh, không phải về việc học hành mà là về những vấn đề chung chung. Thầy nói chuyện với chúng tôi như thể chúng tôi đã là người lớn cả rồi. Cho dù, chúng tôi vẫn còn đang học năm cuối ở trường trung học.
Trong cuộc tranh luận, bạn tôi đã đưa ra một lời bình luận. Thế là thầy dừng cuộc nói chuyện một lúc và nói: “Thực ra, em nói rất giống một người bạn của tôi. Cậu ấy không bao giờ thích khi nghe thấy mọi người bị nói xấu, không bao giờ buộc tội ai nếu cảm thấy họ không thể tự bảo vệ mình bởi sự vắng mặt của họ.”
Tôi đã nuốt từng lời nói ấy của thầy, những lời đã thay đổi bản thân tôi. Từ ngày đó, lời của thầy in đậm trong tôi như một mệnh lệnh, khiến tôi không bao giờ nói xấu về bất kỳ ai. Khi có một lời đồn đại về ai đó, tôi không nghe và không lan truyền nó đi. Không phải vì tôi kiêu căng mà vì tôi tin rằng, bất cứ ai cũng cần được đối xử với lòng chân thành và lòng tin, cho đến khi có người chứng minh được điều ngược lại.