QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG (11)
- Thứ tư - 09/07/2008 23:45
- In ra
- Đóng cửa sổ này
ÁNH NẮNG TRONG MỘT NGÀY MƯA
Đã bao giờ bạn phải trải qua một ngày mà mọi thứ đều tồi tệ, và hầu như chẳng có điều gì xảy ra đúng như bạn muốn? Không lâu trước đây, tôi đã có một ngày như thế. Tôi đã thất vọng, kiệt sức và buồn bực vô cùng. Mọi thứ mà tôi nghĩ đến là tôi, tôi, và tôi. Trên hết, không ai khác hiểu được những cảm giác mà tôi đã từng trải qua.
Tôi đã nói cho mẹ biết về trạng thái chán nản của tôi, mong là sẽ được mẹ chia sẻ. Thay vì như vậy, mẹ tôi đã nói “Mẹ nghe nói là Jamie cũng phải trải qua một ngày khó khăn như con vậy. Sao con không làm cho bạn áý một ít bánh và chiều nay chúng ta sẽ mang đến cho bạn ấy?”
Tôi thực sự không muốn làm như thế, nhưng tôi cũng quyết định sẽ tạm thời quên đi mọi vấn đề khác đi. Tôi làm bánh quy và xếp chúng ra đĩa. Rồi tôi làm một tấm thiệp có hình một bông hoa hướng dương và viết một bức thư ngắn đầy sự cảm thông.
Chiều hôm ấy chúng tôi ghé qua nhà Jamie. Tôi đi đến cửa và nhấn chuông. Jamie nhanh chóng ra mở cửa và nhìn tôi rất ngạc nhiên vì tôi đã ghé thăm bất ngờ. Trước khi bạn ấy nói bất cứ điều gì, tôi đã vội nói trước: “Tớ nghe nói là cậu đã phải trải qua một ngày rất tồi tệ và tớ quyết định mang cho cậu một thứ. Tớ mong là ngày hôm nay của cậu sẽ trở nên tốt hớn.” Cảm xúc của Jamie lúc đó được hiện lên nét mặt của cậu ấy nhưng tôi không bao giờ có thể tả được bằng lời. Có vẻ như bầu trời tối tăm đã bừng sáng với những tia mặt trời sáng rực; có vẻ như nhờ một hành động nhỏ như vậy, một ngày của cậu ấy đã bừng sáng trở lại.
Tôi trở lại xe và vì một lý do nào đó, tôi cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Ngày hôm đó tôi đã hiểu ra một điều mà James Barrie đã từng nói: “Những người đem ánh sáng đến đến cho người khác cũng sẽ nhận được ánh sáng mà mình đã đem lại”.
MỘT NGỌN LỬA NHỎ
Một người bạn đã mời tôi đến ăn bữa tối tân gia. Ngay trước khi tôi đến, cậu ấy đã thử cái lò sưởi ga, và đã khiến cho vật cách ly trên gác mái bốc cháy.
Khi tôi tới đó, mái nhà đang cháy bừng bừng, những ống cứu hỏa đang làm việc, và mọi người đang đứng xung quanh xem đám cháy. Bạn tôi trong thấy tôi và lên tiếng giải thích rằng bữa tối đã tiêu tan theo đám cháy. Một phụ nữ với con gái nhỏ đứng đó, nghe cậu ấy và nói: “Tôi và con gái cũng đang chuẩn bị đi ăn tối. Chúng tôi có hai vé mời miễn phí tới nhà hàng này, nhưng tôi muốn tặng hai bạn. Chúa phù hộ hai bạn”.
Tôi và bạn tôi rất cảm động mà không thể nói nên lời cho đến khi người ấy đi. Sự hào phóng của và những hàng động quan tâm thực sự tới những người lạ đã khiến cho hai chúng tôi thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.
LUÔN Ở ĐÓ
Thành phố New York, một ngày hè nóng nực. Tôi vội vã chạy đến chỗ làm ở Upper West Side vì sợ muộn.
Khi đi qua một công viên, tôi nghe thấy tiếng một phụ nữ đang thổn thức. Tôi nghe thấy giống như tiếng than vãn hơn, như thể người phụ nữ ấy đã khóc vì nỗi đau nào đó. Âm thanh đó gây chú ý đến nỗi làm cho tôi ngay lập tức dừng lại trên đường để tìm hiểu xem tiếng khóc ấy phát ra từ đâu.
Sau đó, tôi đã để ý thấy một người phụ nữ vô gia cư khoảng năm mươi tuổi. Ngay cạnh bà là một thương nhân trẻ đang ngồi trên ghế. Người phụ nữ vô gia cư vươn tay ra và ôm lấy thương nhân trẻ đó. Lúc đầu, người đàn ông này trông có vẻ sợ hãi. Nhưng sau đó, khuôn mặt anh dịu lại và cũng vươn tay ra ôm lấy người phụ nữ thật chặt. Tôi biết tôi đã được chứng kiến một câu chuyện rất hay. Đây chính là điều mà cuộc sống luôn vươn tới.