Truyện ngắn của Nguyễn Hoài Phương: MỘT MÌNH VỚI VODKA
- Thứ sáu - 09/01/2009 21:48
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Sau dòng trên, tôi đã định viết thêm mấy chữ gì đó, nói về tâm trạng của A như người vẫn hay làm, cậu đang buồn, chẳng hạn thế, nhưng thấy lại thêm một cái gạch ngang (-) nữa thì câu chữ trông có vẻ rối rắm nên đành thôi. Thực chất là lúc đó, A, tất nhiên là tôi, gọi là buồn cũng được, nhưng nếu nói là trống rỗng, trống trải thì đúng hơn. Và tự nhiên lại muốn viết một cái gì đó. Muốn vậy thôi, trong khi hoàn toàn chưa biết viết về cái gì, viết như thế nào.
- Viết cái gì bây giờ được? - A hỏi lại.
Thực chất thì A nào cũng vẫn chỉ là tôi thôi. Xin nhắc lại chút để bạn đọc tiện liên tưởng. Và đáng lẽ có thể viết tôi tự nhủ hay tôi tự hỏi mình thì tôi lại bày vẽ ra như vậy. Nhưng về câu hỏi viết cái gì bây giờ được, thì vẫn chính xác. Vì như trên đã nói, tôi hoàn toàn chưa có cái gì để mà viết. Trong tôi chỉ có mỗi trống trải. Mà đã gọi là trống trải thì còn có cái gì.
- Thì cứ viết đại đi. Được đến đâu thì được.
- Viết đại? - Cậu làm như dễ lắm đấy…
- Tất nhiên. Nhưng chẳng lẽ lại không viết gì?
- Thì thế…
Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn gài bẫy để cho A với A có mâu thuẫn gì đó để rồi sẽ giải quyết. Nhưng không được, kệ tôi muốn nghĩ gì thì nghĩ, cả hai tên vẫn có vẻ thống nhất với nhau lắm. Tuy hỏi qua hỏi lại nhau như vậy, song trong thâm tâm, chúng chỉ có một suy nghĩ và một hành động. Và khổ một nỗi là tôi lại phải răm rắp làm theo những suy nghĩ ấy của chúng. Chẳng hạn khi nghe chúng hỏi nhau mấy giờ rồi thì tôi phải ngước mắt lên nhìn đồng hồ để chép vào đây là hai giờ ba mươi sáng, tức là đã rất khuya. Hay là khi nghe hai thằng kêu đói, hỏi nhau là còn có gì ăn không thì mang ra thì tôi cũng phải bỏ máy tính đấy đứng dậy lóc cóc chạy ra bếp lấy chai vodka và gói khoai tây rán mang vào phục vụ.
- Tao đau chân quá. Như có con chó gì đục trong xương mình ấy mày ạ.
- Tao cũng vậy. Chẳng hiểu thế nào mà hai bàn chân lúc nào cũng lạnh toát… trong khi hai cái đầu gối thì nóng ran…
Hai thằng chậm rãi nhâm nhi rượu mạnh với khoai chiên. Tôi đang có suy nghĩ là đầu óc chúng để đâu thì giật mình khi nghe cả hai đồng thanh:
- Ghi vào.
Chúng quát to như ra lệnh làm tôi hơi giật mình. Và chắc biết là vì ngoài tôi ra, không ai khác nghe thấy, nên có vẻ cả hai đều khoái cái trò này. Tôi chỉ mới hơi chậm chậm vì bận sửa lại tư thế của hai cái chân mình một tí (chân tôi cũng đau) đã nghe chúng nhắc lại:
- Bảo kìa. Ghi vào!
Tôi líu ríu làm theo. Và vì hai cái đầu gối tự nhiên lại nhói lên, tôi thấy cũng phải nói gì đó với hai thằng gàn dở.
- Thì ghi. Rồi đây. Nhưng sao bảo chúng mày định viết cái gì cơ mà.
- Thì viết chứ sao. - Một thằng nói.
- Nhưng còn phải nghĩ bố ạ. - Thằng kia thêm vào. - Bố làm như dễ lắm ấy.
- Ai bảo dễ. - Tôi cãi. - Chúng mày cứ làm như tao chưa viết gì bao giờ ấy.
- Mấy giờ rồi.
- Ba giờ hơn.
- Tức là gần một tiếng rồi…
- Ừ… Gần…
- Thế mà được mấy dòng…
- Thế thôi…
Tôi rót vodka ra cho hai thằng. Chúng làm một hơi hết sạch. Rượu mạnh bốn mươi độ mà chúng uống như uống nước khoáng. Thế này thì chết người ta đấy chúng mày ạ. Còn có chai này nữa thôi. Đêm lạnh thế này, đừng bắt tao chạy đi đâu kiếm nữa nhé. Thầm nghĩ như vậy, nhưng tôi không dám nói, sợ chúng lại cáu.
Chẳng hiểu vì biết là không còn nhiều rượu hay vì một lý do gì khác mà khi tôi rót thêm một chén nữa thì hai thằng chỉ nhấp nhấp môi một tí rồi lại đặt xuống ngay. Chúng uống rất chậm và chẳng rõ là còn nhớ hay đã quên hết cả chuyện viết lách mà cả hai chẳng để ý gì đến tôi. Nãy giờ hai mắt tôi cứ dán vào màn hình của chiếc laptop mà chẳng gõ thêm được chữ nào. Ngọn đèn bên giường càng lúc càng sáng đến chói mắt nhưng tôi cũng chẳng nghĩ đến việc vặn cho nhỏ bớt lại. Chiếc đồng hồ trên tường thì kêu to quá. Cứ tạch tạch… tạch tạch… Tuy nhiên nghe mãi rồi cũng thấy quen, cũng chẳng thấy có gì đáng gọi là nẫu ruột.
Mọi khi, lúc một, hai, ba hay bốn, năm… hoặc nhiều hơn những thằng A trong tôi tự nhiên nổi hứng muốn viết lách gì đó, thì chúng chỉ cần phác phác ra cái ý, viết một hai câu đầu… sau đó còn bao nhiêu tôi tự động cứ dựa vào đấy mà viết cho đến hết. Tính tôi hay sốt ruột, cái gì cũng muốn làm cho xong, để hoặc là còn làm việc khác, hoặc là chơi thì cũng đỡ phải nghĩ ngợi. Nhưng hôm nay tôi lười quá. Đầu óc trống rỗng, chẳng muốn nghĩ cái gì. Nhân thấy hai thằng A thỉnh thoảng lại nâng chén lên dốc cái chất lỏng nóng đến cháy cổ ấy vào họng, chẳng để ý gì đến ai, tôi bèn lục những tấm ảnh không biết đã để trong máy từ lúc nào ra xem cho hết thì giờ.
Có nhiều ảnh lắm, cả ảnh do tôi chụp lẫn ảnh của bạn bè gửi cho. Và như ai cũng biết, mỗi tấm ảnh là một câu chuyện. Có thể vào một lúc nào đó, có nhiều thời gian hơn hoặc bớt lười biếng hơn, tôi sẽ dựng lại chuyện từ những tấm ảnh mà theo tôi rất là sinh động này. Có thể tôi sẽ viết một truyện ngắn với tựa đề là “Tiểu Thư” mà trong đó nhân vật chính là một cô mèo tam thể rất xinh đẹp của cặp vợ chồng ở căn hộ ngay dưới căn hộ của chúng tôi. Nhiều lúc tôi tự nhủ là gia đình mình thuộc dạng may mắn, chuyển nhà bao nhiêu lần rồi mà đến đâu cũng gặp toàn người tốt bụng cả. Và những chủ nhân của cô tiểu thư xinh đẹp dưới căn hộ của chúng tôi này cũng vậy. Họ dễ chịu vô cùng, lúc nào cũng tươi cười, rất lịch sự mà cũng rất gần gũi, hòa đồng… Nhìn bên ngoài, thấy có vẻ họ không đẹp đôi lắm, trong khi người đàn bà gầy gò như que củi do ăn kiêng, suốt ngày này sang ngày khác ngoài mấy thứ hoa quả, salad ra chẳng biết đến miếng thịt, miếng cá, bơ sữa là gì, thì người đàn ông lại có một thân hình rất lực sĩ,chuyện ăn uống rất đơn giản, dễ dãi. Thế mà họ vẫn sống với nhau rất hạnh phúc, tâm đầu ý hợp, phu xướng phụ tùy và có khi còn hơn thế nữa vì tôi thấy, nhiều lúc người này chưa nói gì thì người kia đã hiểu rồi.
Đại thể thế. Có thể một lúc nào đó rồi tôi sẽ bắt tay vào viết “Tiểu Thư”. Ngày ấy, người ta chưa sản xuất được điện thoại di động có thêm chức năng chụp ảnh hay quay phim, ghi âm như bây giờ, máy ảnh digital cũng mới chỉ có rất ít…, để chụp và có được mấy tấm ảnh tiểu thư như thế này trong máy tính tôi đã phải mất khá nhiều thời gian và cả công sức nữa, mà vốn dĩ tôi thì rất lười, chỉ làm cái gì khi không thể không làm mà thôi.
Nhưng đấy là chuyện về sau, khi tôi đã hoàn toàn rảnh rỗi, hoàn toàn không phụ thuộc vào mấy tay A1, A2… như lúc này. Ngồi đây, xem linh tinh cái nọ cái kia và viết dông viết dài nhưng nhất cử nhất động của chúng tôi đều phải để ý. Cả hai thằng đều thỉnh thoảng nhăn nhó vì những cơn đau ở đầu gối, trong xương ống chân, trong cái đoạn nhăng nhẳng mà chúng ta vẫn quen gọi là ống đồng, vì hai bàn chân lúc nào cũng lạnh buốt, dù đã đi đến mấy đôi tất và sau đó thì được cuốn ngoài cuốn trong bằng hai ba lớp chăn thật dày. Cả hai thằng đều lúc lúc lại nâng lên đặt xuống cái chén con vodka Gorbachev chính hiệu mà tôi canh chừng cứ hết lại rót đầy vào cho.
Chẳng chỉ riêng A1, A2 mà chính tôi cũng thích Gorbachev. Quả thật, nhiều khi tôi thấy mình còn khoái cái anh nước lọc trắng xanh như mắt mèo này hơn cả Whisky, hơn cả Cognac nữa… Rượu gì mà bốn mươi, hơn bốn mươi độ mà uống vào cứ êm như ru, cứ lâng lâng, rạo rực mà không xôn xao hay ngược lại, trầm trầm mà bay bổng, rượu gì mà càng uống càng thấy ngấm, càng hay, càng không say, càng không thấy đau đầu đau bụng hay chóng mặt là gì…
Và ngược lại, hai thằng cũng không để sót một cử động nào dù là nhỏ nhất của tôi. Vẫn uống và uống đều đều, nhưng chúng vẫn để ý xem tôi làm gì, thậm chí xem tôi nghĩ gì nữa, quan sát xem tôi có lúc nào cũng trong tầm canh giữ, kiểm soát của chúng không, mặc dù chúng thừa biết canh giữ hay kiểm soát thì cũng chỉ là thói quen thôi, chứ chẳng để làm gì. Đấy, chúng lại hỏi:
- Mấy giờ rồi?
- Hơn năm giờ một chút.
- Thế mà mới được có ngần ấy.
- Ngần ấy thôi.
- Ít quá đấy.
Tôi nhún vai, đã định không nói, hay chính xác hơn là đã định cãi, thế có khi cả tháng không được dòng nào thì sao, nhưng thế nào lại thốt ra một câu rất trung tính:
- Biết làm sao được.
Hai thằng cũng không nói lại, chỉ hỏi tiếp:
- Đang viết cái gì đấy?
- Đang viết về vodka. Vodka uống mãi không say.
- Nói lạ. Cho nói lại đi. Dù có là vodka, là cái gì đi chăng nữa thì rượu nào uống lắm mà không say… Có không muốn say thì nói hẳn ra là không muốn. Quanh co làm gì…
- Ai quanh co gì đâu. Nhưng cái ý không muốn say thì có thể chấp nhận được.
- Hiển nhiên rồi. Thế còn trước đấy viết được cái gì rồi?
- À… Một chút về Tiểu Thư.
- Sao lại Tiểu Thư nhỉ?
- Thì ngày nào mà mình chẳng thấy, chẳng nhắc đến Tiểu Thư. Nàng là một hiện thực khách quan, một ám ảnh của chúng ta, bọn mày không thấy sao?
- Ám ảnh ông chứ không ám ảnh chúng tôi. Nếu muốn viết chỉ về Tiểu Thư và những gì xung quanh cô ta chúng mình đã không mất nhiều thời gian như đêm nay.
- Đồng ý. Nhiều thời gian. Và cũng nhiều vodka của tôi nữa.
- Vodka chỉ là một chút xúc tác thôi. Thật ra không có cũng chẳng sao. Trông này…
Một (nhưng có lẽ cũng là cả hai) tên A có vẻ phật ý. Nói xong, hắn bèn lật úp cái chén đầy ắp mà tôi vừa rót xong làm bao nhiêu rượu đổ xuống sàn hết. Nét mặt hắn thản nhiên, trong khi tôi thấy hơi xót xa. Quả là tôi đã định kêu lên phí của thế, đưa đây, nhưng vì thế nào đó mà vẫn kìm lại được.
Hai tên A vẫn tiếp tục nói gì đó. Đến lúc này thì tôi đã chịu, chẳng còn phân biệt được tên A nào với tên A nào. Chẳng biết vì vodka hay là vì cái gì nữa. Trong quá trình viết lách đã nhiều lần tôi nhầm lẫn nhân vật này với nhân vật khác của mình, và không phải bao giờ cũng vì rượu.
- Bọn tôi đang nghĩ cách thoát khỏi những Tiểu Thư, những tấm ảnh cũng như những cái mà ông gọi là hiện thực khách quan ấy. Từ trước đến nay chúng ta cứ phải lẵng nhẵng bám theo nó như những cái đuôi. Còn thấy nó thì còn có thể nghí ngoáy viết nọ viết kia được tí chút. Để rồi một khi nào đó mình vô tình để lạc mất nó hay là nó cố tình chạy thoát khỏi mình thì không còn biết bấu víu vào đâu được nữa.
Tôi rót thêm cho mình một chén rồi lại một chén vodka nữa… Phải suy nghĩ, suy nghĩ thật lâu. Cái thằng A này chỉ được cái giỏi khéo cứa vào những vết thương tôi. Quả thực, từ lâu nay tôi không chỉ ám ảnh với một Tiểu Thư mà là với cả một hiện thực. Một hiện thực đầy ắp và có thể nói là cực kỳ sinh động. Sinh động hơn cả những tưởng tượng của tôi rất nhiều lần. Nhưng mặc dù vậy, những trang viết về nó, ngoài sự phản ánh chính nó ra có còn nói lên được một ý gì khác không.
Có thể có nhưng mà là rất ít… Tôi định tiện đây thì làm một bảng thống kê, nhưng không sao nghĩ ra được. Có thể ít quá, nhưng cũng có thể là không có gì. Viết thế, không có nghĩa là tôi phủ nhận trước hết là toàn bộ thành quả của mình. Của tất cả thì lại càng không dám. Vì chí ít thì nó cũng là một cái gì đó mà người ta vẫn gọi là quá độ là một quá trình tập dượt không thể bỏ qua.
- Nghĩ gì thế? - Lúc ấy vào khoảng bảy giờ và một trong hai thằng A lại hỏi tôi.
- À… Không… Không… - Chối vậy , nhưng tôi thừa hiểu nó vẫn biết là mình đang nghĩ về vodka. Từ lâu nay, như cả bọn chúng nó, muốn hoạt động, vẫy vùng tí chút tôi vẫn phải nhờ sự trợ sức của anh chàng này.
Song bọn A này có vẻ không thèm để ý gì đến sự lấp liếm của tôi. Chúng chỉ hỏi:
- Ghi chưa?
- Rồi. - Tôi đáp.
- Ghi cái gì?
- Về cái gọi là quá độ.
Vâng! Quá độ. Và là cả một thời kỳ, một quá trình. Vấn đề là mình có thể quá được không? Làm thế nào để mà quá được? Ở đời có nhiều việc nói thì đơn giản lắm nhưng bắt tay vào làm mới thấy là khó vô cùng. Khó đến mức có khi chẳng bao giờ làm xong, chẳng bao giờ làm được.