Truyện ngắn của Hoàng Yến Anh: ĐI HẾT ĐÊM NAY
- Thứ bảy - 12/06/2010 11:19
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Hầu như ngày nào đi làm, cô cũng nhìn thấy cái cảnh âu yếm ấy và cô chợt nhận ra rằng cũng đã lâu lắm rồi không còn ai đón và đưa cô trên những nẻo đường ngược xuôi cô đi về đơn độc.
Một chút gì đó xót xa xen lẫn với sự thèm khát lại trỗi dậy trong cô, cũng phải thôi, ở phương Tây người ta yêu nhau, bộc lộ tình cảm giữa đường, giữa chợ là chuyện cơm bữa. Hồi đầu mới sang Đức, cô thấy bỡ ngỡ và buồn cười khi nhìn người Đức “tình cảm” với nhau, nhưng nhìn mãi riết rồi cũng thành quen. Cô nhớ cái hôm đầu tiên đi xem hội chợ, cô tròn mắt đứng nhìn đôi tình nhân trẻ hôn nhau trước một cửa hàng bán giày, đứa bạn cùng phòng quay mặt đi chỗ khác vì ngượng, còn cô cứ đứng đơ đơ ra như pho tượng, mãi đến khi nó lay tay cô và bảo: “Có đi tiếp không nào?” thì cô mới giật mình. Nhỏ bạn khúc khích cười: “May mà mày không nhắm mắt lại chứ nếu không ít nhất phải có ba chàng lao đến hôn”, nó vừa nói vừa chỉ tay về ba hướng Tây, Nam, Bắc rồi xuýt xoa: “Trầm Hương hôm nay xem ra chẳng trầm chút nào”, khiến mặt cô đỏ bừng.
Mới đó mà cũng mấy năm rồi và tất cả những điều mà ngày xưa cho là “buồn cười” ấy bây giờ đã là chuyện cơm bữa. Cuối tuần đi chơi cùng bạn bè, nhìn tụi nó tay trong tay, môi kề môi cô chợt thấy người phương Tây thật “thoải mái” trong chuyện tình cảm. Khác hoàn toàn với tuýp người phụ nữ Á Đông đang sống bên này, kín đáo hơn nhưng đôi khi lại kín đáo một cách đến khó hiểu. Cô đồng ý với nhỏ Thy là “đâu phải cứ hôn nhau giữa đường , giữa tàu điện ngầm mới là biểu hiện của hai người yêu nhau đâu” nhưng cô cũng không vừa nên bướng bỉnh cãi lại “nhưng nếu đã yêu nhau rồi thì mất gì mà không thể vuốt tóc người yêu, không thể hôn lên tóc họ trước đám đông được. Đôi khi những hành động nhỏ nhoi ấy còn hiệu nghiệm hơn vạn lời nói yêu!”.
Nhỏ bạn ậm ừ rồi cũng im lặng. Có thể cô đúng, có thể nó đúng hoặc có thể cả hai đứa còn non choẹt khi triết lý về tình yêu. Ai mà biết được vì cả cô và nó hơn 23 tuổi rồi mà cũng chỉ mới có một mảnh tình vắt vai. Nó thường lấy đó làm niềm tự hào: “Ít ra thì bọn mình cũng là đứa đứng đắn và cũng biết chọn người chứ không phải ai cũng vồ lấy để yêu”. Cô chỉ thở dài: “Một là tao chọn nhầm người, hai là tao chọn đúng người nhưng nhầm thời điểm. Nhưng dù là thế nào thì tao cũng đã nhầm!”.
Cô bước chân theo bà Smith vào công ty, nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của bà, cô bỗng thấy lòng vui vui. Mặc dù đã ngoài 50 nhưng bà vẫn còn rất trẻ, có lẽ tình yêu của ông Smith dành cho bà phải lớn lao lắm mới khiến bà trẻ lâu đến như vậy.
- Đúng là sức mạnh tình yêu - cô buột miệng nói.
Bà Smith quay lại hỏi: “Cháu vừa bảo gì?”.
Cô ngượng đỏ mặt rồi vội vàng xua tay: “Dạ không ạ, hôm nay hình như trời lạnh hơn hôm qua cô nhỉ?”
- Ừ, hình như đài báo tuần sau sẽ có tuyết rơi đấy!”
Cô cười, lâu lắm rồi cô không còn háo hức chờ tuyết rơi nữa, cô bây giờ cũng chẳng còn thời gian để mà lang thang hết nơi này đến nơi khác để tìm kiếm cái lạnh lẽo của mùa đông, cái rét như cứa vào da thịt như cái thời 17 nữa. Và càng ngày cô càng thấy tuyết nó cũng chỉ giống như… bùn, chỉ có điều không tanh và bẩn mà thôi.
Anh bạn đồng nghiệp mỉm cười khi thấy cái mặt nhăn nhó của cô và chưa kịp để cho cô chào, anh đã lịch sự lên tiếng: “Công chúa hôm nay sao nhìn chẳng có sức sống chút nào vậy?”. Cô không còn lạ cái kiểu chào ấy nữa nên cũng trả đũa: “Thì vừa bước chân vào công ty đã phải nhìn thấy anh rồi, vui làm sao nổi nữa”. Nói rồi cô quay lưng đi vào phòng làm việc và cất đồ. Trên bàn một chồng bản thảo như muốn mời gọi cô, cô ngồi phịch xuống ghế rồi lẩm nhẩm:
- Chúng mày cứ thanh thản ngồi đó đợi tao giải quyết dần dần nhé!
- Công chúa chuẩn bị tinh thần để cuối tuần sau qua Madrid nhé!
Cô giật mình ngẩng mặt lên, thì ra anh bạn đồng nghiệp đã đi theo sau và đứng khoanh tay trước cửa tự khi nào. Cô tròn xoe mắt:
- Cuối tuần sau?
- Ừ, cuối tuần sau. Có cần anh phải đánh vần lại không?
- Sao trưởng phòng không nói gì với em?
- Chưa nói chứ không phải là không nói. Em qua phòng sếp đi, chú đang chờ em đấy!
Cô oải mình đứng dậy, đẩy chiếc ghế vào bàn, giọng hờ hững:
- Biết thế này lấy đại một ông chồng cho xong, đỡ phải đi công tác xa!
- Công chúa yên tâm, lần này sẽ có người đi cùng hộ tống em!
Cô nheo mắt:
- Đừng có bảo với em là anh đi cùng đấy nhé!
- Anh đâu nói, đấy là em vừa nói đó chứ! - nói rồi anh nháy mắt cười.
- Hôm nay là một ngày thật xui xẻo - cô vừa nói vừa khóa cửa phòng, thản nhiên bước qua anh bạn đồng nghiệp và bước về phía bên trái của hành lang. Cánh cửa hé mở, dường như trưởng phòng đã ở trong tư thế chờ cô. Cô gõ cửa bước vào, nhìn cái vẻ mặt không như búp bê của cô hôm nay, ông đã đoán ra được là thông tin đã lọt đến tai cô. Ông kéo ghế mời cô ngồi và bình thản:
- Tuần sau ở Madrid có một triển lãm lớn về đồ nội thất từ khắp nơi trên thế giới, công ty cử cháu và Philipp qua thăm dò thị trường và nắm bắt tình hình. Cháu sắp xếp công việc nhé, vé máy bay chú đã mua sẵn rồi.
Ông kéo ngăn bàn và đưa cho cô chiếc phong bì, cô lưỡng lự cầm nó trên tay, nhìn cái bộ mặt thê thảm của cô ông phải bật cười và an ủi:
- Cười lên chú xem nào. Hồi bằng tuổi cháu chú chỉ thích đi công tác xa mà không được vì công ty chỉ ưu tiên cho những người trẻ và còn độc thân. Cháu đang còn cơ hội thì phải tận dụng đi chứ, mai kia có gia đình rồi thì có muốn cũng không được nữa đâu!
Cô định nói một điều gì nữa nhưng nghĩ sao lại thôi, vì cô chẳng có cái cớ nào để từ chối cái chuyến đi ấy cả. Vả lại đối với một nhân viên bình thường như cô cũng chẳng có cái quyền gì mà “cãi” cấp trên được cả. May cho cô là ông không chỉ xem cô như một nhân viên, mà còn như một cô con gái nhỏ, bởi thế nên cô mới dám “xị mặt” với ông. Cô mang ơn ông nhiều, từ những ngày đầu mới vào công ty, ông đã có thiện cảm với cô. Ông bảo cô thật thà và có chí tiến thủ, còn cô quí ông bởi vì ông không giống như những vị sếp khác, ông sống nhân hậu và có tình người. Nhưng với ông, tình cảm và công việc là hai thứ luôn phải tách rời nhau.
Cô nhìn ông rồi nở một nụ cười gượng, đứng dậy, “cháu sẽ cố gắng, chú yên tâm!” và lặng lẽ đóng cửa phòng.
*
Madrid mới vào những ngày đầu tháng 2 mà thời tiết đã trở nên ấm áp, hoa đã bắt đầu nhố nụ, không bù cho những ngày lạnh lẽo ở Đức. Hết mưa rồi tuyết, hết tuyết rồi mưa… cứ thay phiên nhau, mặt trời vừa nhô lên chưa đủ ba giờ đồng hồ thì đã có bão tuyết sập đến.
Hôm nay cô quyết định mặc chiếc váy mà mẹ gửi sang cho cô hôm sinh nhật, chiếc váy màu vàng buộc thắt nơ ở giữa eo như làm tăng thêm nét cong mềm mại và uyển chuyển của người con gái Á Đông trong cô. Khi cô và anh cùng bước chân ra khách sạn, anh đã tròn xoe đôi mắt lên nhìn cô như người vừa từ trên sao hỏa bước xuống.
- Sao? Mặt em có nhọ nồi à?
- Đâu có, chẳng qua hôm nay anh thấy em trong bộ váy này thùy mị quá, chẳng hợp với em ngày thường chút nào.
Cô nguýt anh một cái thật dài rồi lăn ra cười, cũng không hiểu tại sao lúc nào anh cũng hay tìm cách lý sự với cô như thế. Cô không bao giờ chịu đi tìm hiểu cặn kẽ lý do mà toàn dở bài đoán mò: “Chắc hẳn ngày xưa anh ta bị thất tình nặng nên giờ kỵ đàn bà và cho gái qua bên kia rồi, lấy công việc làm bạn tình. Nếu có thua lỗ thì cũng không thể đổ lỗi cho ai được”, đinh ninh với ý nghĩ như vậy, cô cũng tỏ ra là một người kiêu hãnh không kém gì anh và quyết “chiến đấu đến cùng”.
Hai người đi taxi tới nơi triển lãm hội chợ và ghi lại các mặt hàng đang thịnh hành nhất trên thị trường, các thương gia từ khắp nơi đổ về và trưng bày sản phẩm của mình. Mỗi đất nước có mỗi phong cách riêng trong cách quảng cáo các mặt hàng của mình. Cô cứ đi cùng anh qua phòng này đến phòng khác, anh đảm trách nhiệm chụp hình làm mẫu, còn cô ghi chép lại những thông tin cần thiết để làm báo cáo cho công ty khi trở lại Đức. Đến tầm 8 giờ tối thì bụng cô đói meo, anh bảo cô về khách sạn ăn uống, nghỉ ngơi rồi sáng mai rảnh đi thăm thành phổ để chiều tối mai quay trở lại Đức, nhưng cô không chịu:
- Đã qua đây rồi thì cũng phải được nếm mấy món đặc sản của người dân Địa Trung Hải chứ - nói rồi cô chỉ tay vào một quán ăn nhỏ phía bên kia đường.
- Sao, anh có muốn đi cùng em không? Yên tâm, anh không phải trả tiền đâu mà lo!
Không thấy anh trả lời lại, cô lại liến thoắng:
- Anh không muốn đi cùng em thì chờ ai, bao giờ em ăn xong thì cõng em về khách sạn!
- Từ hồi đến giờ anh cứ nghĩ con gái Việt Nam hiền và đoan trang lắm, nhưng gặp em anh phát ớn luôn. Hay em là trường hợp đặc biệt nhỉ? - anh vừa nói vừa gãi đầu nhưng vẫn bước chân theo cô.
Vào đến quán ăn cô cầm thực đơn và đặt liền đồ ăn trong khi anh còn loay hoay không biết chọn món nào, khi người hầu bàn mang đồ ăn tới, cô nháy mắt:
- Em ăn trước nhé, anh đợi chút là có đồ ăn - rồi cô cắm cúi ăn như người bị bỏ đói ba ngày.
Anh lắc đầu thắc mắc, cô mới đến đây lần đầu sao có vẻ rành đồ ăn và hợp khẩu vị đến thế không biết. Nhìn cô ăn ngon lành, anh buột thốt:
- Em ăn nhiều như vậy mà sao không lớn thêm được cm nào là sao vậy?
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh rồi trả lời cụt ngủn: “Di truyền!”
- Nhưng có lần em bảo mẹ em ngày xưa đẹp lắm cơ mà, bà đủ tiêu chuẩn đi thi hoa hậu. Vậy thì chắc chắn không thể bé con như em được - anh thắc mắc.
- Tốt nhất, nếu anh muốn con cái anh sau này cao to và lộng lẫy thì đừng lấy con gái Việt Nam!
- Nhưng anh đã trót yêu một cô Việt Nam rồi, làm thế nào bây giờ?
Cô giật mình chưng hửng: “Cái gì? Từ bao giờ? Ở đâu? Sao em không biết?”, cô hỏi một tràng mà không để cho anh trả lời.
- Thôi ăn đi, giờ thì anh biết vì sao em… chậm lớn rồi “
Cô nhìn anh rồi nguýt dài: “Xí, người ta bé hạt tiêu đấy, đừng có tưởng…”
- Em cay thế nào thì anh cũng đã được nếm mùi rồi mà…
Câu nói của anh làm cô tưng hửng, định vặn lại anh thì người bồi bàn đưa đồ ăn của anh tới. Anh nghiễm nhiêm lên giọng:
- Từ lúc đến giờ anh phải ngồi nhìn em ăn rồi, giờ lập lại phiên bản nhé!
Cô thấy ức trong người mà không biết phải “trả thù” lại bằng cách nào, đành bịm miệng.
Trong lúc anh ngồi ăn, cô vừa lấy tập báo cáo ghi nhanh lúc chiều ra đọc lại, nói là đọc để “có việc để làm” chứ thật ra suy nghĩ của cô thì đang dốc về người đối diện. Sao lúc nào anh ta cũng thích gây sự với cô, thích trêu ngươi cô, còn cô thì không muốn thua kém cái gì nên cũng lên mặt không kém. Thật ra cô đâu có đanh đá và mất lịch sự lắm đâu, hẳn lúc nãy khi để anh ngồi nhìn cô ăn, chắc anh sẽ nghĩ “chưa ai vô duyên như cái cô gái này!”.
Nhưng anh đâu có biết được là cô cố tình làm như thế đề dò chừng phản ứng của anh đâu. Thật ra thì anh cũng không đến nỗi “quá đáng” như cô nghĩ, nhưng vì hai người toàn “ăn miếng trả miếng” với nhau nên mới đến nông nỗi này, không ai chịu xuống nước nhẹ nhàng trước. Xét về ngoại hình và tài năng thì không ai thua kém ai, anh giỏi cái này thì cô giỏi cái khác, “nhưng riêng cái khoản nói đểu nhau thì hai đứa mày bằng nhau”, có lần chị Jana nói như vậy. Hồi đó cả phòng có mỗi anh còn độc thân nên khi cô vào công ty nhận việc, chị Jana đã nói ngay: “Có khi năm nay phòng mình có cỗ lớn” và anh đã vội vàng thanh minh:
- Lấy công chúa về không chiều nổi thì mệt lắm chị ơi, vả lại cứ phải canh chừng người đẹp suốt ngày thì lấy đâu ra tự do cá nhân nữa.
Cô hậm hực lườm anh và cũng lên giọng:
- Ai thèm lấy anh chứ? Lấy anh về chỉ tổ nuôi anh để anh làm bạn tình với công việc thì phí cả tuổi thanh xuân của em.
Vậy mà không hiểu trời xui đất khiến thế nào, giờ ngồi bên anh cô bỗng thấy có một chút gì đó xao lòng. Nhưng cô kiên quyết xua đuổi cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu một cách nhanh chóng.
- Mình về khách sạn được chứ? - cô hỏi khi vừa thấy anh ăn xong món tráng miệng.
- Em có thể để cho anh thở một chút nữa được không? Nếu mà tuần nào cũng phải đi công tác với em thế này thì chắc anh cũng về hưu non thôi.
Lần này cô không nói, để xem anh có còn xêm xỉa câu nào nữa không. Quả đúng là anh ngạc nhiên, trợn tròn mắt lên nhìn cô, vì đây là lần đầu tiên cô nhường để anh là người phát ngôn sau cuối.
- Công chúa ăn no quá rồi giờ không đủ sức lý luận nữa hay sao mà im lặng thế?
- Người ta hiền có bản năng, chỉ có đi với anh em mới dễ nổi khùng như thế thôi!
Anh che miệng giả vờ ngáp rồi bật cười : “Em hiền?”
*
Thời tiết buổi đêm trời se se lạnh, sáng nay khi ra khỏi Hotel cô chỉ mặc chiếc váy và không cầm thêm chiếc áo khoác nào, giờ cô bỗng thấy lạnh ỏ bờ vai. Hai người không đi tàu điện ngầm về khách sạn mà quyết định đi bộ để ngắm đường phố Madrid buổi đêm, họ cứ song song bên nhau, không ai nói với ai điều gì. Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng:
- Ở Việt Nam mà đi khuya với nhau như thế này chắc dễ bị hiểu lầm lắm nhỉ?
Cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh, không trả lời mà hỏi ngược:
- Sao anh biết?
- Một câu hỏi lãng xẹt!
- À, em hiểu rồi. Chắc hồi xưa anh yêu cái cô Việt Nam nào đó nên biết chứ gì?
Anh bật cười lớn để lộ hàm răng trắng đều:
- Em đoán mò toàn đoán sai, đã thế lại cứ thích xông xáo đi đoán mò.
- Câu hỏi của em có gì đang cười? - cô bắt đầu thấy bực mình.
- Anh đâu có cười câu hỏi của em đâu.
- Mà là…? - cô hỏi mà hai hàm răng lập cập đập vào nhau vì lạnh.
Anh mở chiếc áo khoác trên người và khoác vào người cô, rồi vờ như không có gì gọi là nghiêm trọng, anh choàng tay lên bờ vai cô ủ ấm. Cô hơi ngỡ ngàng nhưng không phản ứng lại, anh vừa đi vừa khẽ hát: “You're beautiful, You're beautiful, You're beautiful, it's true. There must be an angel, with a smile on her face. When she thought up that I should be with you…” (*).
Cô bỗng thấy mình say trong khúc nhạc của anh. Đi bên cô giờ phút này, dường như anh vừa lột xác từ một con người hoàn toàn khác. Không còn cái vẻ ngạo nghễ, không còn lên mặt “chì chiết” cô như mọi ngày, anh lúc này tựa như một chàng ca sĩ hát rong. Cô cũng im lặng và tận hưởng cái giờ phút mà có thể chỉ trong chốc lát nữa thôi, nó sẽ tan vào khí trời Madrid và ngày mai khi cô cùng anh trở lại Đức, mọi thứ sẽ lại trở về nguyên vẹn như vốn dĩ của nó.
Cô chợt khẽ thở dài, ước gì đêm nay đừng trôi qua mau, ước gì anh luôn mãi thế này thì hẳn anh và cô chắc cũng phải tiết kiệm được nhiều cuộc tranh cãi không ra đầu mà cũng chẳng ra cuối lắm.
Bất chợt anh dừng lại, xoay cô về phía mình, khẽ vuốt những sợi tóc còn li ti trên trán cô:
- Nếu mà em cứ ngoan ngoãn trong tay anh lúc này thêm vài phút đồng hồ nữa thì chắc anh sẽ chết mất công chúa ạ!
- Đừng gọi em là công chúa nữa…
- Vì sao?
- Vì không ai ví một con vịt bầu với thiên nga cả…
- Nhưng nàng Lọ Lem sau này cũng đã trở thành công chúa đó thôi… Em biết không? Ngay từ những ngày đầu khi em bước chân vào công ty, anh đã bị cái vẻ “ngông cuồng” của em hớp hồn. Nhưng anh biết đằng sau cái ngông ấy của em là một trái tim nhạy cảm và khao khát sống yêu thương. Đó là điều đã khiến anh yêu em từ giây phút ấy. Nhưng anh không thích làm một người trồng cây si như bao người khác, anh biết mình phải khác họ….
- Vì cái gì hơi khác một chút mới ấn tượng chăng?
- Đúng! Em chỉ có hai sự lựa chọn sau đó. Một là em phải ghét anh và hai là em phải yêu anh!
- Vậy tại sao anh không nghĩ rằng em sẽ ghét anh?
- Đã có lúc anh nghĩ đến điều đó, nhưng anh lại muốn em phải nhìn thẳng vào anh để nói cho anh nghe điều đó…
Anh xoay gương mặt cô về phía mình, khẽ nâng cằm cô lên và nín thở chờ đợi. Cô thấy tim mình đập từng hồi mạnh nhẹ, bối rối quay mặt đi chỗ khác rồi nhỏ nhẹ:
- Hãy đi với em tới hết đêm nay, rồi em sẽ nói cho anh biết!
Anh mỉm cười kéo sát cô vào mình và siết chặt bàn tay cô, cô để nguyên bàn tay bé nhỏ của mình trong lòng bàn tay anh để cảm nhận hơi ấm của mùa đông Madrid vừa vương vào trong lòng mình. Anh quay sang hôn khẽ lên những sợi tóc cô và thì thầm: “Có lẽ em không cần phải trả lời anh nữa đâu công chúa ạ, vì anh sẽ không bao giờ để cho em cơ hội phải nói ghét anh nữa đâu…”
Trên bầu trời, những vì sao đêm bắt đầu nhảy múa.
(*) Lời ca khúc “You're Beautiful” (ca sĩ James Blunt).