Nhịp Cầu Thế Giới Online

http://nhipcauthegioi.hu


QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG (5)

(NCTG) NCTG xin tiếp tục gửi đến bạn đọc chùm “Quà tặng cuộc sống”, tên gọi chung của nhiều câu chuyện tiếng Anh được lan truyền rộng rãi trên mạng Internet, qua phần chuyển ngữ của Bạch Trà.

MỘT LỜI ĐỘNG VIÊN

Lại thêm một ngày tối tăm. Tôi từ trường về nhà, thay quần áo và chuẩn bị đi làm. Tôi vừa làm thu ngân, vừa làm người sắp chỗ, vừa chạy bàn cho một cửa hàng nhỏ trong thị trấn.

Tôi đi làm với cảm giác thất vọng và trống rỗng. Và mọi chuyện còn tồi tệ hơn khi tôi chạy bàn vào tối hôm ấy. Ngày nào cũng làm những việc giống nhau, lặp đi lặp lại. Tiếp xúc với những khách hàng luôn luôn phàn nàn và kêu ca về đồ ăn, về chỗ ngồi, về miếng bánh của họ quá to hay quá nhỏ. Những điều vụn vặt như vậy có thể làm cho tất cả  chúng tôi khó chịu, nhưng chúng tôi đều phải học cách chịu đựng. Có thể có những lúc bực mình, nhưng vẫn phải quen với nó. Tôi biết là tôi phải quen.

Ba người phụ nữ đứng tuổi vào cửa hàng và ngồi ở chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ. Chỗ đó ngay lối đi tôi chạy đi chạy lại và mang bát đĩa bẩn vào bồn. Tôi phải chạy bàn từ lúc năm giờ chiều, chúng tôi rất đông khách vào lúc đó. Tôi cố để kịp dọn những chiếc bàn bẩn thật nhanh, người ra vào cửa hàng và nhân viên phục vụ đi lại khắp cửa hàng. Tuy nhiên, những người phụ nữ này lại để ý tôi đang chạy đi chạy lại và làm việc chăm chỉ để đảm bảo bàn được lau dọn sạch sẽ, sẵn sàng cho những khách tiếp theo. Khi họ ăn xong, tôi ra dọn đĩa của họ mang vào bếp. Họ hỏi chuyện tôi một chút về trường học, về công việc tôi đang làm, về những kế hoạch tôi đã đặt ra cho tương lai.

Khi chuẩn bị rời cửa hàng, lúc bước qua tôi, một trong số họ đã nói với tôi bằng một giọng nói dịu dàng và chắc chắn: “Cháu sẽ ổn thôi”. Và đó là tất cả những điều bà muốn nói. Họ rời cửa hàng và để lại cho tôi niềm kính trọng vô bờ. Tôi đã rơi nước mắt, bởi chính họ đã cho tôi niềm tin vào bản thân. Họ đã xốc lại tinh thần cho tôi khi tôi thấy thất vọng; họ cho tôi niềm tin để tôi tiếp tục làm việc thật tốt và cố gắng hết mình.

Mọi người vẫn bảo rằng tôi không thể kiếm được một công việc ở Đài Truyền hình nếu tôi chưa có bằng đại học. Hiện nay, tôi đang làm giám đốc điều hành một kênh truyền hình dành cho sinh viên. Tôi vừa mới hoàn thành khóa thực tập ở một kênh truyền hình địa phương hồi hè vừa rồi. Điều tuyệt vời nhất là tôi mới chỉ có mười bảy tuổi, và tôi vẫn đang là học sinh trung học.

Khuyết danh

CUỘC SỐNG GIẢN ĐƠN

Bố mẹ tôi luôn trân trọng nhau, yêu thương sáu đứa con của họ và đề cao lòng chung thủy. Họ cố gắng sống thật ngăn nắp để có nhiều thời gian làm những việc mà họ cho là quan trọng nhất.

Họ không bận tâm đến việc phải mua một căn nhà lớn hơn, vì điều đó có nghĩa là phải làm một công việc vất vả hơn để trả tiền cho ngân hàng, phải làm thêm giờ hay làm thêm việc gì khác. Vậy thì ai sẽ chạy bộ cùng tôi? Ai sẽ đọc truyện cho tôi nghe?

Họ cũng không bận tâm đến việc phải mua một chiếc xe đắt tiền, vì điều đó có nghĩa là phải làm việc và lo lắng về những hóa đơn lắp đặt. Thay vì điều đó, bố đưa tôi đi mua sắm vào mỗi chiều thứ Bảy để có thể vừa tập thể dục, lại vừa khiến tôi cảm thấy mình thật đặc biệt.

Một trong những niềm vui của tôi là mỗi đêm được thấy bố và mẹ trên giường ngủ, sau lời cầu nguyện mỗi buổi tối của cả nhà. Khi tắt đèn, tôi thấy bóng cha đang ngồi trên chiếc ghế đã cũ, và mẹ thì đang đứng bên cạnh bố, nhẹ nhàng bóp vai cho người. Tôi đã nghe thấy cha mẹ nói về những chuyện đã xảy ra trong ngày. Dù chỉ là một đứa trẻ, tôi cũng cảm thấy niềm vui lặng lẽ của hai người khi họ ở bên nhau.

Hôm nay, tôi tự hỏi: Cha mẹ tôi có thể làm được những việc ấy và nuôi dưỡng tình cảm vợ chồng hay không nếu như họ bận rộn nào là chuyện ăn mặc cho chính mình và cho con cái? Hay nếu như họ phải lo lắng về những hóa đơn hàng tháng về dịch vụ công nghệ thông tin. Tôi nghĩ là không. Và tôi cũng đã thấy một lựa chọn của mình: tôi không thích một cuộc sống đầy lo âu như vậy.

Khuyết danh

Tác giả bài viết: Bạch Trà st. và dịch - Còn tiếp