CHUYỆN NGHE ĐƯỢC TỪ NGƯỜI KHÔNG QUEN
- Thứ năm - 02/06/2011 23:58
- In ra
- Đóng cửa sổ này
(NCTG) “Cái xấu cái ác cứ tồn tại, còn tồn tại cũng vì ai cũng tránh né không đấu tranh! Đứng trước cái ác cái xấu chỉ có một chọn lựa, đó là đoàn kết chống lại nó. Một người chống lại cái xấu cần nhiều người ủng hộ và làm theo…”.
Nhẫn nhịn chịu đựng trước kẻ xấu không phải là giải pháp... - Minh họa: Internet
Chiều nay mình có việc đến một chỗ kia, trong khi chờ đợi, tình cờ mình nghe một phần câu chuyện của hai bạn ngồi bên:
- Thế em vẫn cứ nhẫn nhịn thế à?
- Em chán lắm, chỉ muốn bỏ đi…
- Em có là Phật không mà phải nhẫn nhịn trước những kẻ xấu? Em có phải là Chúa đâu mà phải chìa má trái ra cho họ đánh khi họ đã thẳng tay đánh vào má phải của em?
- …
- Em có nhẫn nhịn như thế, em có chịu đau như thế cả đời… có thể thành Phật thành Chúa được không? Tất nhiên, không!
- Thôi ạ, em mệt mỏi lắm, chả muốn làm gì nữa, tránh voi…
- Sao em cứ nhẫn nhịn trước sự gây hấn thậm chí bị xúc phạm như thế?! Đừng cho rằng “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, voi lành voi hiền thì đã chả húc mình và… đường mình mình đi đường voi voi bước, có gì mà phải đối đầu với tránh né? Chỉ có voi điên mới đuổi húc người… lúc đó liệu có tránh, tránh mãi được không?
- Phải đối phó với họ em thấy mình cũng bẩn thỉu như thế…
- Đừng nghĩ không dây vào bọn xấu cho bẩn người. Cái xấu cái ác cứ tồn tại, còn tồn tại cũng vì ai cũng tránh né không đấu tranh! Đứng trước cái ác cái xấu chỉ có một chọn lựa, đó là đoàn kết chống lại nó. Một người chống lại cái xấu cần nhiều người ủng hộ và làm theo. Ít nhất là ngăn chặn cái xấu tác oai tác quái, rồi loại trừ và tiêu diệt nó.
- Nhưng có ai bênh vực mình đâu hả chị?
- Em không tự bênh vực em thì ai giúp?! Nếu cái tốt lui bước thì cái xấu dần dần sẽ được coi là bình thường! Đáng sợ nhất là khi tốt xấu không còn phân biệt, mọi giá trị đảo lộn, lúc đó con người trở nên thờ ơ với cái xấu, thờ ơ lẽ phải, với sự thật!
Nghe như chuyện của chính mình. Bất giác nghĩ: Chuyện một người là thế. Chuyện một dân tộc, một quốc gia cũng thế!